Sau khi treo biển, có người chú ý đến nhà hàng rất có ý cảnh này, đến hỏi thăm, sau khi biết giá thì sợ hãi bỏ chạy, vừa chạy vừa lẩm bẩm: ‘Ăn không nổi, ăn không nổi!”
Các chủ cửa hàng bên cạnh thấy vậy, lè lưỡi: “Huân Nhi, cô bán hải sản vàng à? Sao giá lại đắt thế? Một phần mấy chục đồng là cùng lắm rồi.”
“Các anh nói sai rồi, hải sản của tôi chắc chắn tốt hơn vàng nhiều.” Hải sản là từ tủ lạnh lấy ra, còn thần kỳ hơn vàng, hơn nữa Diệp Huân Nhi không thích giọng điệu hả hê của bọn họ nên trực tiếp đáp trả.
Các chủ cửa hàng thấy vậy, sắc mặt lập tức đỏ bừng: “Chúng tôi cũng vì nể mặt bà nội cô mà tốt bụng nhắc nhở cô một chút, đắt quá thì chắc chắn không bán được.”
Vừa dứt lời, có sáu người đi về phía cửa hàng của Diệp Huân Nhi: “Chủ quán làm ăn phát đạt, chúng tôi đến ăn cơm.”
Diệp Huân Nhi nhìn những người đến, là hai đứa nhỏ lúc trước đi lạc với cậu bé mập cùng cha mẹ của chúng, cô cười nhìn ông chủ bên cạnh đang khó xử, sau đó mở cửa đón mọi người vào: “Mời vào.”
“Chủ quán, chiều nay chúng tôi mới nghe chị Chu nói cô mở cửa hàng ở đây, chị ấy nói hải sản ở đây của cô rất ngon nên chúng tôi hẹn nhau đến đây nếm thử.” Người mẹ của cô bé Kiều Kiều mà chị Chu nhắc đến chính là mẹ Lạc Lạc.
“Con muốn ăn cháo.” Kiều Kiều mặc váy công chúa màu hồng, giọng nói ngọt ngào nói với Diệp Huân Nhi: “Siêu ngon phải không?”
“Con cũng muốn ăn.” Cậu bé Hạo Hạo khác hậm hực nhìn cha mẹ: “Cha mẹ xấu, không cho con đến.”
Diệp Huân Nhi đột nhiên nhớ đến cậu bé mập mạp từng trốn học mẫu giáo để đến ăn cháo, khóe miệng không khỏi cong lên.
“Không phải đã đưa con đến rồi sao?” Mẹ của cậu bé hỏi Diệp Huân Nhi: “Từ hôm đó về nhà, con trai tôi cứ nhắc mãi là muốn ăn cháo hải sản ở đây, hôm nay có cháo hải sản không?”
“Có.” Diệp Huân Nhi lấy thực đơn đưa cho mọi người xem: “Mọi người xem muốn gọi món gì.”
Mọi người đã tìm hiểu giá cả ở chỗ mẹ Lạc Lạc rồi nên không ngần ngại gọi hết các món: “Cảm ơn chủ quán.”
“Không có gì, mọi người đợi một lát nhé.” Diệp Huân Nhi quay lại bếp làm lại các món đã làm buổi trưa, sau khi mang hết các món lên thì lại có khách đẩy cửa bước vào.
Vị khách đang ngắm nghía nhà hàng, sau khi nhìn thấy Diệp Huân Nhi xinh đẹp lạnh lùng thì sửng sốt, bây giờ mở nhà hàng cũng cạnh tranh như vậy sao?
Diệp Huân Nhi chú ý đến ánh mắt của mọi người, cô cười với mấy vị thần tài tương lai: ‘Có muốn dùng bữa không? Xin hỏi có mấy người ạ?”
Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, trong nhóm có một chàng trai mũm mĩm nổi mụn tuổi dậy thì cảm thấy mùa xuân của mình đã đến, hắn tiến lên hỏi: “Chủ quán, chúng tôi có năm người.’
“Mời vào trong.” Diệp Huân Nhi dẫn mọi người ngồi vào một chiếc bàn dài sáu người ở gần tường bên trong, xung quanh có cây xanh bao quanh, rất riêng tư: “Ở đây được không?”
“Được.” Mọi người ngồi xuống rồi hỏi: “Nhà hàng của cô có món gì đặc sắc?”
“Nhà hàng của chúng tôi là nhà hàng hải sản gia truyền, chỉ bán hải sản tươi sống.” Diệp Huân Nhi vừa nói vừa đưa thực đơn cho mọi người.
“Hải sản? Thật khéo? Tôi rất thích ăn hải sản.” Chàng trai mũm mĩm cảm thấy đây chính là duyên phận, nhưng giây tiếp theo khi nhìn rõ giá cả trên thực đơn, đầu óc như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức lạnh toát.
Chàng trai mũm mĩm tủi thân nhìn Diệp Huân Nhi, tôi vốn một lòng hướng về trăng sáng, nào ngờ chủ quán chỉ muốn kiếm tiền của tôi!
Những người khác nhìn thực đơn rồi tay run run, bây giờ chạy còn kịp không?
Diệp Huân Nhi cũng nhận ra sự lúng túng của mọi người: “Hải sản ở đây của chúng tôi là hải sản đánh bắt hoàn toàn tự nhiên và chất lượng tốt hơn trên thị trường, ngoài ra nhà hàng của chúng tôi là nhà hàng gia truyền, có nghề gia truyền lâu đời, vì vậy giá sẽ đắt hơn một chút.”
Cô dừng lại một chút: Nhưng hôm nay chúng tôi mới khai trương, sẽ có ưu đãi giảm giá 20%.”
Mấy người nghe nói giảm giá thì thấy rất đắt, nhưng các chàng trai trẻ đều rất sĩ diện, không tiện bỏ chạy, sau khi đắn đo suy nghĩ, họ gọi năm món, gồm có rong biển trộn khai vị, nghêu hấp trứng, sò điệp hấp tỏi, ốc hương xào cay, hàu nướng phô mai.
“Mọi người đợi một lát nhé.” Diệp Huân Nhi gọi xong món thì quay vào bếp.
“Phong cách ở đây rất tinh tế, tôi khá thích.” Một cô gái trong nhóm cầm điện thoại chụp ảnh khắp nơi.
“Tôi cũng rất thích.” Chàng trai mũm mĩm nhìn về phía bếp: “Chủ quán xinh đẹp thật.”
“Nhìn người ta xinh đẹp mà ăn món đắt như vậy sao? Năm món đã hơn một nghìn, còn không bằng đi ăn lẩu.” Người bạn đi cùng khinh thường bĩu môi: “Dù sao cũng chưa bắt đầu làm, chúng ta bỏ đi thôi.”
“Bỏ đơn thì mất hết nhân phẩm.” Một chàng trai khác nói: “Không ngon thì chúng ta có thể cử báo cô ấy.’ Ban đầu còn lo bị lừa nhưng đến khi Diệp Huân Nhi mang đồ ăn lên, mọi người lập tức thấy thơm: “Rõ ràng là một đĩa rong biển trộn bình thường, sao tôi lại có cảm giác như đang ăn món khai vị ở nhà hàng cao cấp?”
“Đâu phải rong biển trộn bình thường, rõ ràng là rong biển cực phẩm giá 88 đồng.”
“Tôi nếm thử món trứng hấp này.” Chàng trai mũm mĩm cầm lấy một miếng nghêu hấp trứng mềm mịn như sữa, vẻ mặt say sưa: “Thật ngon, tan ngay trong miệng, tươi ngon vô cùng.
“Từ nhỏ đến lớn tôi đã ăn không ít món trứng hấp, trước đây tôi thấy món ngon nhất là món tôm hấp trứng tôi từng ăn ở khách sạn lần trước, nhưng bây giờ tôi thấy món này ngon hơn.” Người bạn đi cùng cảm thấy món trứng này mềm đến mức lưỡi của mình sắp rụng ra.
“Thực sự rất ngon.” Những người bạn khác cũng không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên: “Chúng ta cũng đã ăn hải sản ở những nơi khác, sao lại thấy ở đây ngon hơn?”
“Tôi cũng thấy vậy.” Mẹ của đứa bé Kiều Kiều ở bàn bên cạnh phụ họa: “Hải sản ở những nơi khác ăn vào luôn thấy hơi tanh, nhưng ở đây ăn vào không tanh, ngược lại còn có một chút ngọt, không biết có phải là do cho thêm đường hay không?”