Diệp Tiểu Ngư vô tội giơ tay, cô bé có làm việc mà: “Em không có mà ~~~'”
Lăng Dư và Diệp Tiểu Ngư đều không có khái niệm gì về tiền bạc ở đây, hơn nữa anh không muốn nợ cô điều gì, im lặng một lúc rồi nói: “Còn phải giao món gì nữa?”
“Món cá lóc hấp xì đầu và canh cá mú đậu phụ.” Diệp Huân Nhi cười đưa cho Lăng Dư: “Vất vả rồi.”
Lăng Dư bưng lên rồi đi ra ngoài.
Diệp Huân Nhi cười, đeo găng tay lấy tôm hùm nướng phô mai trong lò ra, đây là món cuối cùng của ngày hôm nay.
Sau khi giao hết đồ ăn, Diệp Huân Nhi cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, cô tự rót cho mình một cốc nước ép dưa hấu mát lạnh, uống một hơi thấy cả người thoải mái.
Cô lại rót cho mình một cốc, nhìn Tiểu Ngư đang nhảy nhót dưới gốc cây lê và Lăng Dư đang ngôi yên lặng ngắm trăng, lặng lẽ bật đèn nhỏ bên ngoài bếp cho họ.
Đèn nhỏ màu vàng nhạt, chiếu sáng cả một khoảng sân nhỏ.
Lăng Dư ngước mắt nhìn ngọn đèn sáng lên, lại nhìn Diệp Huân Nhi dưới ánh đèn, sau đó lại dời mắt đi.
Diệp Huân Nhi bưng nước ép dưa hấu quay người đi vào nhà hàng phía trước, khách trong nhà hàng đã ăn gần xong, lần lượt đến tìm Diệp Huân Nhi tính tiên.
Một gia đình bà lão ở góc cũng đã ăn xong, bà một mình đến tính tiền: “Ông chủ, hải sản ngon quá.”
“Mọi người thích là tốt rồi.” Diệp Huân Nhi cười tính tiền cho bà: “Bà gọi rong biển trộn, ngao hấp trứng chưng và ốc hương luộc, tổng cộng là 664, bà trả 660 là được.”
Bà lão do dự nói: “Tôi trả 666 được không, mong lần kiểm tra tiếp theo của con gái tôi mọi thứ đều thuận lợi.”
“Được, vậy cháu tặng bà một gói khăn giấy.” Khăn giấy, bát đĩa và cơm ở đây của Diệp Huân Nhi đều không tính tiền. “Cảm ơn.’ Bà lão lấy ra một chiếc túi vải nhỏ đã gấp nhiều lần, lấy ra 666 đưa cho Diệp Huân Nhi, lúc đưa bà không kìm được hỏi: “Hải sản có thể chữa khỏi bệnh cho con gái bà không?”
“Cháu không biết.” Diệp Huân Nhi chưa bao giờ hứa hẹn những điều này: “Hy vọng may mắn sẽ mỉm cười với nhà bà.”
“Cảm ơn” Bà lão nghe vậy trong lòng cũng vui, khuôn mặt đầy nếp nhăn lại thêm vài phần tươi cười, bà cẩn thận cất số tiền còn lại vào túi, sau đó mới đẩy con gái ra ngoài.
Ăn no xong, Tiểu Trân tỉnh táo hơn nhiều, nói chuyện cũng có sức hơn, sau khi ra khỏi nhà hàng, cô hỏi mẹ: “Mẹ, bữa ăn này hết bao nhiêu tiền?”
“Rẻ lắm, chỉ mấy chục đồng.” Bà lão sợ con gái đau lòng nên không dám nói thật, bà đẩy con gái đi về phía trước.
“Vậy cũng được.” Tiểu Trân dừng lại một chút: “Ngon, khẩu phần cũng khá nhiều.”
Bà lão cười nói: “Thích thì chúng ta đổi ngày khác đến ăn tiếp.”
“Nhà mình ở xa quá, phải đi bộ mười mấy phút, thôi không đến nữa.’ Tiểu Trân bây giờ đi lại ngày càng khó khăn, phải ngồi xe lăn, hơn nữa đường ở đây không bằng phẳng, mẹ cô cũng không đẩy cô được.
“Không sao, vừa hay đưa con ra ngoài đi dạo.” Bà lão cười đẩy con gái đi về phía trước, không biết có phải là ảo giác không, bà thấy đường về gần hơn nhiều, cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Bên phía Diệp Huân Nhi sau khi tiễn khách cuối cùng thì đóng cửa, như thường lệ dọn bát đũa, quét dọn vệ sinh, sau đó nấu một nồi canh chua cà chua hải sản thập cẩm vừa ngon miệng vừa giúp tiêu hóa từ những con ngao, ốc hương, cá nục, rong biển và đậu phụ còn lại.
Diệp Tiểu Ngư ngửi thấy mùi thơm thì chạy lên bàn, nhìn nồi thập cẩm mà chảy nước miếng: “Hôm nay khác quá-‘