Khi đi ngang qua cửa nhà hàng, cô bé ủ rũ hít hít mũi, theo mùi hương nhìn vê phía nhà hàng bị lá chuối che khuất, nhỏ giọng nói với bà: “Bà ơi, thơm quá…
Giọng của cháu gái rất nhỏ, Dương lão thái thái không nghe rõ: “Cháu nói gì?
“Thơm.” Cô bé chỉ vào nhà hàng, vô lực lặp lại một câu.
Dương lão thái thái lúc này cũng mệt mỏi chú ý đến một nhà hàng mới mở ở vị trí góc, bà cũng mơ hồ ngửi thấy một mùi thơm: “Hình như rất thơm.”
Cô bé nhẹ nhàng kéo cổ áo bà, yếu ớt nói: “Bà ơi, cháu muốn ăn.”
“Cháu muốn ăn sao?” Dương lão thái thái ngạc nhiên nhìn đứa cháu gái vì ốm mà không có cảm giác thèm ăn, đây là lần đầu tiên trong nửa tháng cháu gái chủ động muốn ăn thứ gì đó, bà vui mừng bế cháu gái đi về phía nhà hàng: “Cuối cùng Nguyệt Nguyệt cũng muốn ăn rồi, bà sẽ mua cho cháu ngay.”
Dương lão thái thái đẩy cửa nhà hàng: “Đây là nơi bán đồ ăn phải không?”
“Vâng.” Diệp Huân Nhi mở cửa đón hai người vào: “Ở đây cháu chỉ bán hải sản, bà muốn ăn hải sản không?”
“Hải sản?” Dương lão thái thái do dự nhìn xung quanh không gian tao nhã, lại nhìn đứa cháu gái trong lòng hơi tỉnh táo hơn một chút: “Ăn.”
“Hai người ngồi đây nhé.” Diệp Huân Nhi dẫn hai người ngồi vào bên trong dựa vào tường, cách xa cửa gió điều hòa một chút, tránh bị thổi đau đầu khó chịu, sau khi họ ngồi xuống, cô đưa thực đơn cho bà lão: “Bà xem thử.”
Dương lão thái thái vốn định hào phóng gọi một bàn nhưng sau khi xem thực đơn thì suýt chút nữa lên cơn đau tim, bà lắp bắp hỏi Diệp Huân Nhi: “Cái này… sao… đắt thế?”
“Hải sản nhà cháu rất đặc biệt, chất lượng rất tốt, rất tươi ngon, những người đã ăn đều nói ngon.” Diệp Huân Nhi nhìn cô bé ốm yếu: “Bà cứ xem, nếu muốn ăn thì có thể gọi, nếu không muốn ăn thì uống trà nghỉ ngơi một lát.”
Dương lão thái thái rất do dự, đắt như vậy thì đủ để bà mua bao nhiêu cân thịt lợn? Bà quay sang nhìn cháu gái định dắt đi.
Lúc này cô bé nghiêng người nằm trên lưng ghế, thông qua cây thiên điểu đặt ở giữa nhìn sang chỗ Cao Viễn đang ngồi đối diện, lúc này Cao Viễn đang say sưa nhai ngao hoa, cô bé thèm đến mức liếm môi: “Thơm quá.”
Dương lão thái thái thấy vậy, trong lòng khẽ thở dài, sau đó gọi Diệp Huân Nhi hai món rẻ nhất: “Một đĩa ngao hoa trộn kiểu Thái, một đĩa nghêu trứng chưng.
“Được.” Diệp Huân Nhi quay vào bếp, hai món đều rất đơn giản, nhanh chóng làm xong, sau khi cô bưng lên bàn, bà lão vội vàng lấy bát nhỏ đựng một ít cơm và trứng chưng để đút cho cô bé.
“Nguyệt Nguyệt, bà đút cho nào.” Dương lão thái thái câm thìa đút cho cháu gái, sợ cô bé giống như ở nhà không chịu ăn: “Há miệng nào?”
Cô bé ngoan ngoãn ừ một tiếng, há miệng ăn hết cơm và trứng chưng, nhai chậm nuốt chậm, ăn xong một miếng không đợi bà hỏi đã chủ động nói: “Còn nữa.
“Còn nữa.” Dương lão thái thái xúc động đến rơi nước mắt, tháng trước cháu gái bị bệnh nhập viện về nhà vẫn không có cảm giác thèm ăn, ngay cả dâu tây mà cô bé thích nhất cũng không thích ăn, cả người gầy đi hẳn.