Chuẩn bị xong xuôi, đến mười một giờ rưỡi sáng, nhà hàng đúng giờ mở cửa.
Diệp Huân Nhi tưởng rằng cậu bé mập mạp hôm qua la hét đòi ngày nào cũng đến ăn hải sản sẽ đến đúng giờ, kết quả đợi một lúc thì cậu không đến, người đến lại là bà cụ hôm qua dẫn cháu gái đến ăn.
Cùng họ đến còn có một người phụ nữ trẻ, là mẹ của cô bé.
“Chủ quán, chúng tôi lại đến rồi.” Dương lão thái thái đẩy cửa bước vào.
“Chào mừng quý khách.” Diệp Huân Nhi cười với mọi người, lại nhìn sang cô bé tinh thần hơn hẳn ở bên cạnh: “Hôm nay trông Nguyệt Nguyệt khỏe hơn nhiều nhỉ?”
“Tốt hơn mấy ngày trước nhiều rồi.” Dương lão thái thái dừng lại một chút: “Về nhà suốt ngày nhắc đến muốn ăn đồ ăn ở đây, nhân hôm nay mẹ cháu có thời gian rảnh nên lại đưa cháu đến ăn thêm lần nữa.”
“Vậy thì vào ngôi đi.” Diệp Huân Nhi đợi ba người ngồi xuống rồi đưa thực đơn: “Xem muốn ăn gì?”
“Để tôi xem.” Mẹ của đứa trẻ là Lý Quyên nhận lấy máy tính bảng xem thực đơn, thực đơn hôm nay và thực đơn mà mẹ chồng cô nói hôm qua không giống nhau, hơn nữa số lượng cũng ít hơn nhiều.
Tảo biển trộn/88
Thạch rau câu/88
Nghêu hấp trứng/188
Ốc hương xào chua ngọt/388
Canh tom yum/488
Dương lão thái thái cũng phát hiện ra hôm nay món ăn ít hơn hôm qua: “Hôm nay sao lại ít thế? Không có ốc biển, tôm càng xanh lớn như hôm qua à?”
“Hôm nay hải sản giao đến hỡi ít, không làm được thực đơn.” Diệp Huân Nhi cũng không có cách nào: “Hôm nay các món trong thực đơn đều chỉ cung cấp năm phần, hết là thôi.”
“Thật đáng tiếc.” Dương lão thái thái vốn định gọi thêm mấy món ngon để bồi bổ cho con dâu, không ngờ lại không có, bà nhẹ nhàng vỗ tay con dâu: “Hôm nay tạm thế, lần sau có đồ ngon hơn chúng ta lại đến ăn.”
Lý Quyên cười đáp một tiếng, sau đó gọi tảo biển trộn, nghêu hấp trứng và canh tomyum, đều là những món thích hợp cho trẻ em.
Diệp Huân Nhi trở vê bếp, Lý Quyên quan sát nhà hàng, con hẻm nhỏ xung quanh đều là phong cách cổ kính với gạch xanh ngói xanh nhưng hầu hết các cửa hàng bên trong đều trang trí bài trí rất tùy ý, còn ở đây thì khắp nơi đều là cây xanh, kết hợp với bàn gỗ cổ kính, trông tràn đầy sức sống, lại đặc biệt tao nhã, khiến người ta vừa kinh ngạc vừa không khỏi tĩnh tâm.
Diệp Huân Nhi đứng trong bếp, cách tấm rèm mỏng bị gió thổi nhẹ nhìn Lý Quyên kinh ngạc đầy mắt, trong lòng rất có cảm giác thành tựu, đều là do cô thiết kế bày trí cả.
Cô cười cười rồi đeo khẩu trang, sau đó bắt đầu làm canh tomyum, cô câm chiếc nồi đất nhỏ chuyên dụng đổ đầy nước đặt lên bếp, đợi nước sôi ùng ục thì cho lát chanh, sả, riêng, v. v. vào, sau đó cho thêm nấm tươi thái lát.
Nấm cho vào nấu một lúc thì đã tỏa ra mùi thơm nồng, tiếp theo cho nước sốt tomyum đã pha sẵn vào, khuấy đều thì toàn bộ nước dùng trở nên tươi sáng và sánh đặc.