Chương 42:
Dương lão thái thái vội vàng giải thích: “Thực sự rất ngon…”
Lý Quyên thấy mọi người không tin, cũng không cố gắng chứng minh điều gì, nắm tay mẹ chồng đi về: “Mẹ, bên ngoài nóng quá, Nguyệt Nguyệt vẫn chưa khỏi hẳn, chúng ta về trước đi.”
Dương lão thái thái lại nhìn mồ hôi đầy đầu của cháu gái, cũng không kịp giải thích gì với những người khác, xách túi nhanh chóng đi theo.
Khi mọi người lên lâu, một người phụ nữ trẻ đuổi theo: “Xin hỏi đồ ăn ở cửa hàng đó thực sự rất ngon sao? Thực sự có thể khiến người ta thèm ăn sao?”
Lý Quyên gật đầu: “Thực sự rất ngon.”
“Ở đâu vậy?”
“Ngay cuối ngõ Lê Hoa, cô nhìn thấy trước cửa bày mấy chậu lá chuối lớn là thấy.”
“Cảm ơn.” Người phụ nữ trẻ thâm ghi nhớ địa chỉ, nhà cô cũng có một cô con gái gân bằng tuổi Nguyệt Nguyệt nhưng vì sinh non nên cơ thể rất yếu.
Gần đây vì thời tiết nắng nóng, con gái cô ấy không muốn ăn, cô ấy cố gắng làm đủ loại món ăn kích thích vị giác cho con ăn nhưng không có tác dụng gì, thực sự khiến cô ấy lo lắng muốn chất.
Bây giờ nghe Lý Quyên nói vậy, người phụ nữ trẻ có chút hy vọng, vừa hay hôm nay ông bà nội cũng đi thăm họ hàng không có nhà, cô ấy có thể lén đưa con đi thử.
Buổi chiều, trời đổ một trận mưa rào.
Sau trận mưa lớn, lá cây lê trong sân rụng đầy đất.
Diệp Huân Nhi vừa dọn sạch sân thì lần lượt có khách đến nhà hàng.
Cao Viễn dẫn theo một người khác tên Lý Lâm đến: “Chủ quán, trưa nay tôi đến thì có việc nên hôm nay đến muộn.”
Diệp Huân Nhi không để ý lắm, gật đầu, nào ngờ Cao Viễn lại cố làm ra vẻ bí ẩn, đưa khuôn mặt tròn như cái đĩa lại gần cô: “Chủ quán, cô có phát hiện hôm nay tôi có gì khác không?”
Diệp Huân Nhi đánh giá hắn ta hai lần: “Gây đi?” Cao Viễn lắc đầu nói không phải.
Diệp Huân Nhi do dự vài giây: “Đổi kiểu tóc mới?”
Cao Viễn vẫn lắc đầu, hắn ta chỉ vào má mình: “Chủ quán, cô có thấy mụn của tôi không còn đỏ như vậy không?”
“…” Diệp Huân Nhi quay người bỏ đi, người này chắc chắn lại muốn dây dưa với cô, nói là nhờ tác dụng của hải sản.
Lý Lâm kéo tay người anh em tốt: “Tôi lại không thấy mặt anh có chỗ nào không đỏ.”
Cao Viễn chỉ vào mặt mình: “Tôi soi gương nhìn rất lâu rồi, thực sự tốt hơn nhiều, không tin chúng ta ra ngoài chỉ cho anh xem.”
Lý Lâm: “Anh không nghe chủ quán nói hôm nay chỉ bán bốn bàn sao? Còn lê mề nữa thì hôm nay sẽ không được ăn.”
Cao Viễn không kịp kiểm chứng làn da trên mặt, ngồi phịch xuống: “Chủ quán, gọi hết các món trong thực đơn.”
“Được.” Diệp Huân Nhi gọi món xong thì quay lại bếp phụ chuẩn bị, đợi bê hết lên bàn thì lại có một cặp mẹ con đến, cô vội vàng ra mở cửa: “Hoan nghênh quý khách.’
Người phụ nữ trẻ bế một bé gái ba tuổi suy dinh dưỡng đi vào, toàn thân toát lên vẻ rụt rè, Diệp Huân Nhi cười với người phụ nữ trẻ: “Đến ăn cơm ạ?”