Nói xong, mọi người đều đồng loạt nhìn người phụ nữ trẻ đang đứng co rúm ở bên cạnh với ánh mắt thương cảm, nhìn mẹ chồng của cô ta là biết không phải người dễ đối phó.
Diệp Huân Nhi dừng lại một chút: “Thực phẩm nếu không có vấn đề về chất lượng thì sau khi bán ra sẽ không được đổi trả, ăn xong rồi lại thấy đắt mà đòi trả tiền hoàn toàn là hành vi tống tiền, tôi có thể báo cảnh sát.”
Bà lão họ Mã trực tiếp ngồi phịch xuống đất, bày ra bộ dạng thường ngày ở nhà: “Trời ơi, tôi đã gây ra tội nghiệt gì vậy!
“Cháu gái tôi sinh non, sức khỏe không tốt, phải tốn rất nhiều tiên để chữa bệnh, tôi và ông già cũng bị bệnh tim mạch, cả nhà đều là bệnh nhân, cả nhà già trẻ đều trông cậy vào một mình con trai tôi kiếm tiên nuôi sống gia đình.” Bà lão vừa khóc vừa chỉ trích con dâu: “Gia đình khó khăn như vậy nhưng con dâu này lại không biết điều, chạy đến ăn những thứ đắt tiên như vậy, đây là muốn ép chết chúng tôi sao?”
Những người vây xem nghe thấy vậy đều thấy gia đình bà lão thật đáng thương: “Hóa ra lại thảm như vậy! Hai món ăn đã hơn hai trăm đồng, tiết kiệm một chút thì đủ tiên sinh hoạt một tuần rồi, trách sao bà ta khóc lóc đòi trả tiên.”
“Gia đình bà lão này đáng thương như vậy, bà chủ đừng có lừa gạt người ta nữa, trả tiền lại cho bà ta đi.”
“Trời cao có mắt, bà chủ làm ăn phải có lương tâm, lừa đảo thì không thể làm ăn lâu dài được.”
Diệp Huân Nhi nhìn những người xung quanh đang cầm điện thoại quay video, cố gắng áp đặt đạo đức, gật đầu: “Mọi người nói đúng, thực sự rất đáng thương, hay là mọi người cùng quyên góp một ít tiên cho họ?”
Một người đàn ông béo bệu hùa theo ầm ï nhất la lên: “Bà chủ bị bệnh à, bà lừa tiên của người ta rôi còn bảo chúng tôi quyên góp? Chúng tôi không phải đến đây để làm từ thiện.”
“Theo anh nói thì tôi mở cửa hàng là để làm từ thiện sao?” Diệp Huân Nhi cười khẽ, giọng nói lọt vào tai Trương Hân đang đứng rất gần, cô ấy da mặt mỏng nên lập tức xấu hổ đứng im tại chỗ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. “Cô và chúng tôi có thể giống nhau sao? Cô mở nhà hàng làm bà chủ, rộng lượng một chút thì có sao?”
“Bình thường các người hẳn cũng không ít lần áp đặt đạo đức lên người khác đúng không? Làm quen tay thật.” Những người khác đứng xem còn muốn biện giải vài câu nhưng Diệp Huân Nhi không để ý đến nữa, quay người đi vào trong nhà hàng.
Trương Hân nhìn bà chủ không ngoảnh đầu lại, lại nhìn bà mẹ chồng vẫn đang khóc lóc om sòm, đầu óc ong ong, cảm thấy vô cùng bất lực và hoang mang.
Cũng là con dâu, mẹ Lạc Lạc nhìn Trương Hân với ánh mắt thương cảm, sau đó trách móc nói: “Người mẹ này đừng vội, chuyện con cái ốm đau thì những cô chú nhiệt tình xung quanh sẽ giúp cô nghĩ cách, đến lúc đó mọi người cùng quyên góp một ít tiên…”
Lời cô ấy chưa dứt, những người vốn còn muốn hóng chuyện nhanh chóng tản đi: “Tôi còn vội về nhà nấu cơm.”
“Ôi chao, trên bếp nhà tôi còn đang hầm canh.”