(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 48

Nếu được thì đừng giao mực hay bạch tuộc nữa.

Từ sáng mở tủ lạnh ra thấy tủ lạnh lộn xộn, cô đã bắt đầu một ngày xui xẻo, hy vọng ngày mai sẽ có cua hoàng đế, tôm càng xanh.

Tối dọn dẹp bếp xong, Diệp Huân Nhi cũng cầu nguyện với tủ lạnh: “Tủ lạnh trưởng thành hiểu chuyện nên tặng một số hải sản đặc biệt hoặc cá lớn.”

“Nếu tặng thêm mực nữa, ta sẽ đập nát mủ!”

Tủ lạnh: “…”

Lừa cũng không được thảm như nói

Diệp Huân Nhi dặn dò xong thì đi ra khỏi bếp, gió lớn bên ngoài thổi khiến cành cây rung chuyển, sắp mưa rồi.

Cô vội chạy về phòng, rửa mặt xong thì bên ngoài đã bắt đầu chớp nhoáng, mưa như trút nước, bầu trời như bị khoét một lỗ lớn.

Mưa lớn suốt một đêm, đến sáng Diệp Huân Nhi dậy mới tạnh, lá cây lê rụng đầy đất, cô quay người vào bếp lấy chổi định quét nhà, vừa đi đến bếp thì nghe thấy tiếng đập thình thịch trong tủ lạnh, giống như tiếng đuôi cá đập vào tủ lạnh.

“Có cá lớn?” Diệp Huân Nhi vui mừng chạy đến tủ lạnh, nghĩ rằng hôm nay tủ lạnh hiểu chuyện vậy? Nhưng khi cô mở tủ lạnh ra thì ngây người, sao bên trong lại có một đứa trẻ?

Diệp Huân Nhi ngây người nhìn đứa trẻ nhỏ bên trong, trên người quấn đầy rong biển xanh biếc, trên đầu cũng treo vài miếng rong biển lớn, trên khuôn mặt được rong biển che nửa kín nửa hở lộ ra đôi mắt to xanh thẳm sâu thẳm như biển cả.

Đứa trẻ nhỏ cũng bị Diệp Huân Nhi làm cho sợ, đôi mắt to của cô bé lộ ra một tia hoảng sợ, cô bé mím chặt đôi môi đỏ hồng, vừa khóc vừa nhìn cô.

“Đừng khóc, chị bế em ra ngoài.” Diệp Huân Nhi vừa nói vừa đưa tay ra bế đứa trẻ, vừa mới đến gần thì đứa trẻ đã kháng cự lùi lại phía sau nhưng tủ lạnh chỉ nhỏ như vậy, cô bé không thể trốn thoát.

Đứa trẻ nhỏ trực tiếp sợ đến mức hai tay loạn đập, phần thân dưới giấu dưới rong biển cũng theo đó mà run rẩy dữ dội, phát ra tiếng đập bôm bốp, giống như tiếng đuôi cá đập vào tủ lạnh.

Diệp Huân Nhi ngạc nhiên nhìn xuống dưới rong biển, khoảnh khắc tiếp theo cô nhìn thấy một chiếc đuôi cá màu hồng nhạt lộ ra.

Đuôi cá?

Ánh mắt của Diệp Huân Nhi dọc theo đuôi cá di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt sợ hãi của đứa trẻ nhỏ, trong lòng cô lập tức dâng lên sóng to gió lớn, người cá?

Trời ơi!

Là người cá trong truyên thuyết của cô sao?

Tủ lạnh tặng cô một người cá?

Diệp Huân Nhi kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng, tối qua cô chỉ bảo nó tặng một ít cá như cá mú, cá hồng thôi, chứ không bảo tặng một nàng tiên cá quý hiếm như vậy.

Phải làm sao bây giờ?

Diệp Huân Nhi luống cuống không thôi, tủ lạnh, mi có thể đưa cô bé về không?

Tủ lạnh không phản ứng, chỉ có tiểu nhân ngư hoảng loạn đập vào tủ lạnh, tủ lạnh bị đập đến mức kêu âm âm, cảm giác như khoảnh khắc tiếp theo sẽ hỏng mất.

“Em đừng đập nữa, đập nữa là tủ lạnh hỏng mất, lát nữa rò điện nướng em thành cá cháy khét thì khổ.” Diệp Huân Nhi vội vàng rút phích cắm, tránh xảy ra tai nạn.

Diệp Huân Nhi lại nhìn vào tủ lạnh, hôm qua lúc vệ sinh mực ống đã lấy hết các ngăn ra, sau đó quên lắp lại, bên trong chỉ còn ngăn lõm ở dưới cùng, lúc này đã chứa đầy nước biển và tiểu nhân ngư: “Bên trong toàn là nước, ướt nhẹp dính vào người khó chịu lắm, chúng ta ra ngoài trước được không?”

Tiểu nhân ngư cảnh giác nhìn Diệp Huân Nhi, rõ ràng coi cô là người xấu.

Bình Luận (0)
Comment