“Em ở trong nhà đợi một lát, chị về ngay.” Diệp Huân Nhi vội vàng chạy ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, tránh dọa Lưu nãi nãi.
Cô vội vàng chạy ra mở cửa, vừa mở cửa đã bị Lưu nãi nãi nhét cho một giỏ đồ ăn, gôm có đào, mận, ngô, miền, bún, v.v., đều là đồ nhà họ mới mang về từ quê.
“Lưu nãi nãi, nhiều quá rồi.” Diệp Huân Nhi ngại không nhận.
Lưu nãi nãi cười nói không sao: “Hôm qua ăn chùa của cháu nhiều mực ống như vậy, tặng cháu ít đồ cũng không sao, hơn nữa những thứ này cũng không đáng giá, cũng không bằng hải sản bổ dưỡng nhà cháu, ưu điểm duy nhất là không phun thuốc trừ sâu.”
Diệp Huân Nhi cười nói rất tốt: “Hải sản chỉ tươi hơn bình thường một chút thôi ạ”
Lưu nãi nãi vẻ mặt bà đều biết: “Không chỉ tươi hơn một chút đâu, bà thấy đặc biệt tốt, mấy ngày nay ăn hải sản nhà cháu, dạ dày bà tốt hơn nhiều, sáng dậy đo huyết áp cũng không cao như vậy nữa.”
Diệp Huân Nhi dở khóc dở cười, sao lại nói vậy: “Hải sản nhà cháu chỉ là hải sản bình thường thôi, đâu có như bà nói thân thánh như vậy.”
“Bà cảm nhận được.” Lưu nãi nãi dừng lại một chút: “Huân Nhi, hải sản nhà cháu mua ở đâu vậy? Có thể bán cho bà một ít không, bà muốn tặng cho thông gia một ít, họ cũng bị bệnh cao huyết áp, tiểu đường.”
“Mỗi lần cung cấp đều rất tùy ý, nhiều hay ít cháu cũng không nắm chắc, hôm nào nếu tặng nhiều cháu có thể chia một ít cho Lưu nãi nãi.” Diệp Huân Nhi không dám trực tiếp nhận lời.
Lưu nãi nãi gật đầu: “Thực sự không có thì bà mời họ đến nhà hàng của cháu ăn.”
“Cũng được.” Diệp Huân Nhi đang nói thì đột nhiên nghe thấy trong phòng truyên đến một tiếng động, cô giọt thót tim, tiểu nhân ngư không bị ngã chứ?
Lưu nãi nãi thò đầu nhìn vào sân: “Có tiếng gì vậy?”
“Có thể là cá nhảy ra ngoài, Lưu nãi nãi cháu không tiễn bà nữa, cháu về phòng xem trước đã.” Diệp Huân Nhi cười đáp lại một câu, sau đó đóng cửa sau lại vội vàng chạy về, đến cửa thì phát hiện cửa phòng đã mở, tiểu nhân ngư đang năm trên ngưỡng cửa cao.
“Em nhảy xuống sao?” Đuôi sẽ bị gãy mất? Diệp Huân Nhi vội vàng đặt giỏ xuống, bế tiểu nhân ngư lên, đang cúi đầu định xem đuôi cô bé thì phát hiện thứ lắc lư bên dưới không phải đuôi mà là hai chân trắng nốn.
“Em có chân à?” Diệp Huân Nhi kinh ngạc đến mức há hốc mồm, hôm nay chuyện này đến chuyện khác thật kỳ diệu.
Tiểu nhân ngư lắc lư đôi chân, giọng nói non nớt á một tiếng, như đang cáo buộc Diệp Huân Nhi làm cô bé đau.
Diệp Huân Nhi vội vàng buông tiểu nhân ngư xuống, để cô bé ngồi trên ngưỡng cửa, còn mình thì ngồi xổm xuống tò mò ngắm đôi bàn chân trắng nõn của tiểu nhân ngư: “Thật kỳ quái, gặp nước là biến thành người cá sao? Để lấy nước dội thử xem?”
Tiểu nhân ngư lắc lư đôi chân: ‘A?”
‘A gì chứ? Em không nói được sao?” Diệp Huân Nhi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn bằng bàn tay của tiểu nhân ngư: “Em nói được không?”
Tiểu nhân ngư gật đầu, nói không rõ ràng một câu: “Tí tí.”
Diệp Huân Nhi cẩn thận phân biệt ý của cô bé: “Ăn kẹo à? Muốn ăn kẹo que ngọt ngọt lúc nãy à?
Tiểu nhân ngư chớp đôi mắt to xanh biếc gật đầu, muốn ăn kẹo.
“Được, chị dẫn em đi mua.” Diệp Huân Nhi kéo kéo chiếc áo phông trắng, bọc lấy bàn chân của tiểu nhân ngư: “Không có giày đi, lát nữa chị mua cho em đôi giày.