(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 54

 Diệp Huân Nhi hiểu rồi, tiểu nhân ngư thích quần áo lấp lánh: “Vậy lấy một bộ, ngoài ra lấy thêm một bộ đơn giản nữa.”

“Được.” Bà chủ lại chọn một bộ áo phông vàng và quần đùi ngắn đơn giản.

Chọn xong, Diệp Huân Nhi chọn cho cô bé hai chiếc quần lót, rôi chọn cho cô bé một đôi dép xỏ ngón thoải mái, mặc dù tiểu nhân ngư chỉ ở lại một ngày nhưng những thứ cần thiết đều phải mua.

Mua xong, mặt trời lên cao, hơi nóng lại bao trùm, bên tai toàn là tiếng ve sâu kêu inh ỏi.

Diệp Huân Nhi xách tiểu nhân ngư vội vã về nhà, về đến nhà liền giặt sạch quần áo mới mua rồi phơi lên, một lát nữa là mặc được.

Đợi cô phơi xong quay lại, thấy tiểu nhân ngư mặc áo phông trắng và dép xỏ ngón của cô ngồi dưới bóng râm của mái hiên, bên chân cô bé đã vứt hơn chục que kẹo que.

“Em ăn một lúc nhiều thế này sao?” Diệp Huân Nhi vội vàng cất những chiếc kẹo que còn lại: “Năm mươi mấy chiếc kẹo que mà em ăn gần hết một nửa rồi.”

Tiểu nhân ngư thấy những chiếc kẹo que yêu thích bị lấy mất, vội vàng lao về phía Diệp Huân Nhi: “Ân!”

“Em không được ăn nữa, nếu ăn nữa em sẽ là nàng tiên cá duy nhất ở đại dương bị sâu răng.” Diệp Huân Nhi vội vàng ôm lấy tiểu nhân ngư, đang định khuyên răng cô bé thì đột nhiên nghe thấy bụng tiểu nhân ngư kêu ùng ục.

Diệp Huân Nhi sờ bụng lép kẹp của tiểu nhân ngư: “Đói rồi à? Vì vậy mới ăn kẹo que?”

Tiểu nhân ngư gật đầu, giọng nói ngọng nghịu đáp: “Đói.”

“Chị sẽ nấu đồ ăn cho em.” Diệp Huân Nhi không có kinh nghiệm chăm trẻ, trước giờ cô chỉ cần đói là nấu đại một ít đồ ăn, hoàn toàn quên mất tiểu nhân ngư là một đứa trẻ, cô dắt tiểu nhân ngư vào bếp, sắp xếp cho cô bé ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh tủ lạnh: “Ngoan ngoãn ngồi đây, chị nấu cho em.”

Diệp Huân Nhi mở tủ lạnh, lấy ra một ít hoành thánh thịt heo nhỏ đã làm trước đó, định làm cho tiểu nhân ngư một bát hoành thánh tôm khô. Cô đun sôi một nồi nước trước, sau đó cắt một ít tảo biển tươi, tôm khô cho vào để tăng vị, đợi nước sôi thì cho hoành thánh vào, đợi hoành thánh nổi lên thì vớt ra bát, cuối cùng rắc thêm vài hạt hành lá.

Hai người ngồi vào bàn ăn, trước mặt mỗi người đều có một bát hoành thánh tôm khô tảo biển, Diệp Huân Nhi nhét chiếc thìa sứ trắng vào tay tiểu nhân ngư: “Biết dùng cái này không?”

Tiểu nhân ngư có lẽ chưa từng dùng, ngơ ngác nhìn Diệp Huân Nhi.

“Chị dạy em.” Diệp Huân Nhi nắm tay cô bé, dạy cô bé cách múc hoành thánh, sau đó nhẹ nhàng thổi một hơi, để nguội một chút rồi đút vào miệng.

Tiểu nhân ngư há miệng cắn một miếng hoành thánh, một miếng toàn là thịt, nhân thịt thấm đẫm nước dùng, cắn vào còn chảy nước, khiến tiểu nhân ngư lần đầu ăn hoành thánh phải ngây người: “Nó xì nước.”

“Vì hoành thánh thấm nước dùng.’ Diệp Huân Nhi cũng ăn một miếng, thịt bên trong nạc mỡ xen kẽ, vừa phải không hề ngán, lại thêm sợi tảo biển tươi, ăn vào thấy thơm ngon, mát miệng, đặc biệt tươi ngon.

“Ngon.” Diệp Huân Nhi cảm thấy buổi sáng ăn một bát hoành thánh nóng hổi tươi ngon thật là quá hạnh phúc, dạ dày ấm áp, đặc biệt thoải mái, khuyết điểm duy nhất là ăn vào mùa hè hơi đổ mồ hôi: “Em thấy ngon không?”

Tiểu nhân ngư lần đầu ăn hoành thánh gật đầu, đôi mắt xanh biếc sáng lên, cô bé thấy ngon.

“Ăn nhanh đi.” Diệp Huân Nhi cũng cúi đầu tiếp tục ăn hoành thánh, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, theo dõi tin tức trên mạng.

Bình Luận (0)
Comment