(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 59

Tiểu nhân ngư nghiêng đầu nhìn cô, chớp chớp mắt ngơ ngác: “Về nhà?”

“Đúng vậy, em đến bằng cách nào thì sẽ đưa em về bằng cách đó.” Diệp Huân Nhi gắp hết trứng rán mà tiểu nhân ngư thích ăn vào bát của cô bé: “Bữa cuối rồi, ăn nhiều một chút nhé.”

Nghe nói về nhà, tiểu nhân ngư vẫn vui vẻ: “Mang kẹo.”

Diệp Huân Nhi gật đầu đồng ý: “Được, ăn xong chúng ta sẽ đóng gói kẹo cho em..

Tiểu nhân ngư ăn cơm từng miếng lớn, sau khi ăn xong lại chạy vê phòng thu dọn đồ đạc: “Cái này ngon, câm đi, cái này cũng ngon, cũng phải mang theo…

Diệp Huân Nhi: ”…”

Đây là muốn dọn sạch nhà cô rồi.

Đợi tiểu nhân ngư đóng gói đây một túi lớn, tiếp theo chỉ cần chờ về nhà.

Thời gian giao hàng của tủ lạnh không cố định, Diệp Huân Nhi thức trắng một đêm, cuối cùng vào khoảng năm giờ sáng nghe thấy tiếng sóng nước âm âm phát ra từ tủ lạnh.

Diệp Huân Nhi nhanh chóng nhét tiểu nhân ngư đang ngáp vào tủ lạnh: “Tạm biệt bé con, vê nhà đừng chạy lung tung nữa, không phải ai cũng tốt bụng như chị đâu.”

Tiểu nhân ngư nhìn xung quanh, phát hiện mình làm xong đồ đạc mà không mang theo: ‘Kẹo?”

“Cho em.” Diệp Huân Nhi đeo chéo một túi vải đựng kẹo, kem, đồ ăn vặt, dưa chuột, đeo vào cổ cô bé: “Cầm cho chắc, đừng để bị cuốn trôi.”

Tiểu nhân ngư ôm chặt túi vải, ừ ừ hai tiếng.

“Tạm biệt bé con.” Diệp Huân Nhi nói xong thì đóng tủ lạnh lại, cách cánh tủ lạnh nghe thấy tiếng sóng nước bên trong, tiểu nhân ngư hẳn sẽ theo sóng nước mà rời đi?

Cứ thế mà đi rồi sao?

Diệp Huân Nhi đột nhiên có chút không nỡ, giây tiếp theo lại có chút lo lắng, tiểu nhân ngư ăn đến bụng căng phồng, lại mang nhiều đồ như vậy, cô bé sẽ không bị kẹt ở nửa đường đến biển chứ?

Nghĩ đến cảnh nàng tiên cá bụng tròn ủng bị kẹt giữa đường, Diệp Huân Nhi che mặt cười khúc khích, phải làm sao bây giờ? Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy buồn cười.

Tiểu nhân ngư không lên được cũng không xuống được, có cần cá mập lớn đến kéo đi không? Lúc kéo có làm tróc vảy đuôi không? Hay là sẽ kéo luôn cả tủ lạnh của cô đi?

Ngay lúc Diệp Huân Nhi đang tràn đầy những suy nghĩ kỳ lạ, tiếng nước trong tủ lạnh ngày càng lớn, ùng ục như có nước biển đang phun trào, tiếng phun trào ngày càng lớn, như thể giây tiếp theo có thể nuốt chửng tủ lạnh.

Diệp Huân Nhi đứng bên ngoài tủ lạnh, hít thở làn gió mát rượi buổi sáng, lắng nghe tiếng sóng biển ầm ầm, cảm giác như đang đứng bên bờ biển nghe tiếng sóng võ.

Một hai phút sau, tiếng sóng biển dần lắng xuống, chỉ còn lại mùi mặn của biển thoang thoảng trong không khí, nhàn nhạt, mặn mặn.

Dừng rồi.

Tiểu nhân ngư hẳn đã theo sóng biển trở về rồi đi?

Diệp Huân Nhi tiện tay kéo tủ lạnh ra, vừa mở cửa cô đã chạm mắt với tiểu nhân ngư, hai người nhìn nhau, đều ngơ ngác: “Sao em vẫn còn ở trong này?”

Tiểu nhân ngư đội trên đầu mấy con cá nhỏ màu đỏ, tay ôm chặt một con cá biển lớn, ngơ ngác lắc đầu, giọng mềm mại nói: “Không biết.”

“Có phải em mang quá nhiều đồ nên bị kẹt không?” Diệp Huân Nhi vội vàng lấy một cái xô, nhanh chóng lấy những con cá trên đầu, trong tay tiểu nhân ngư ra rồi ném vào, sau đó bế tiểu nhân ngư ướt sũng từ bên trong ra, đặt vào chậu nước bên bồn rửa mặt để rửa sạch cho cô bé.

“Không phải.’ Tiểu nhân ngư ướt sũng vỗ vỗ đuôi cá hồng hào của mình: “Chỉ có nước mới chảy được, em và cá không được…”

Bình Luận (0)
Comment