Tiểu nhân ngư không những không nhả ra mà còn tăng tốc nuốt cá đậu phụ vào bụng, Diệp Huân Nhi sợ hãi vội vàng bẻ miệng cô bé ra, kết quả vừa bẻ ra đã thấy một hàng răng nhỏ sắc nhọn, đang nhe nanh với mình.
“..” Diệp Huân Nhi cả người đều ngây người.
Quá hung dữ!
Tiểu nhân ngư thực sự ăn cá sống!
Vài giây sau, tiểu nhân ngư đã ăn hết cá đậu phụ vào bụng, sau đó lại câm một con, định nhét vào miệng, đột nhiên nhớ đến Diệp Huân Nhi đã mua kẹo cho mình, cô bé quay người nhét cá vào miệng Diệp Huân Nhi: “Ân!”
Diệp Huân Nhi vội vàng né mặt: “Chị không ăn.”
Tiểu nhân ngư mềm mại nói: “Ân, ân rồi mới không đói.”
“Chị không đói.” Diệp Huân Nhi thả cá đậu phụ vào thùng: “Chị là người, chị không ăn đồ sống, chị muốn ăn đồ chín.”
Tiểu nhân ngư chớp chớp đôi mắt xanh biếc: “Đồ chín?”
“Đúng vậy, đồ chín ngon hơn.” Cá lớn ăn cá bé, mỹ nhân ngư cũng phải tuân theo quy tắc của biển cả, nhưng Diệp Huân Nhi thực sự không thể chấp nhận được việc cô bé ăn cá sống, nếu có ký sinh trùng thì sao? Cô kéo tiểu nhân ngư ra xa một chút, để cô bé không ăn trộm cá nữa: “Em có muốn thử món canh cá ngon hơn không?”
Tiểu nhân ngư hơi tò mò, canh cá còn ăn được sao?
Diệp Huân Nhi kéo tiểu nhân ngư đến ngồi trên ghế đẩu nhỏ: “Em ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu nhỏ này, đợi chị dọn dẹp xong sẽ nấu canh cá cho em ăn trưa.”
Tiểu nhân ngư vỗ bụng: “Nhưng mà nó kêu òng ọc.”
“Vậy chị mua há cảo hấp cho em ăn.” Diệp Huân Nhi gọi điện cho tiệm bánh bao ngoài ngõ Lê Hoa mua một hộp bánh lá và há cảo hấp, ngoài ra còn mua hai cốc sữa đậu nành, bánh bao và sữa đậu nành đều làm thủ công, đặc biệt tươi, trước đây bà nội thường đến đó mua bánh bao.
Sáng sớm tháng bảy trời hè, khoảng sáu giờ sáng, chủ tiệm đã hấp xong, nhận được điện thoại là mang tới luôn, Diệp Huân Nhi mở hộp đựng, kẹp một chiếc bánh lá trắng như tuyết đút cho tiểu nhân ngư: “Thế nào?”
Tiểu Ngư Nhân há miệng cắn một miếng bánh lá, bên trong bánh lá nhồi đầy thịt ba chỉ nạc mỡ xen kẽ, cắn một miếng mỡ từ từ chảy ra ngoài, đây miệng toàn là mùi thơm của mỡ nhưng vì lớp vỏ ngoài thấm đẫm hương thơm của lá chuối nên ăn không hề ngán.
“Ngon!” Mắt tiểu nhân ngư sáng lên, ngon hơn cả cá sống.
Diệp Huân Nhi cũng nếm thử một miếng, mặn mà tươi ngon, béo ngậy thanh mát, còn có hương thơm nhàn nhạt của lá, hương vị thực sự rất tuyệt.
“Há cảo hấp này cũng rất ngon.” Diệp Huân Nhi lại đút cho tiểu nhân ngư một chiếc há cảo hấp vỏ mỏng nhân nhiều, từng chiếc trắng như tuyết, trong suốt, thơm phức, chỉ cần ngửi thôi cũng thấy đặc biệt hấp dẫn.
“Ngon.” Tiểu nhân ngư há miệng cắn từng miếng, lẩm bẩm không rõ: “Ở đây sao lại có nhiều đồ ngon thế này, em thích ở đây, em muốn ở mãi ở đây.”
“Em mơ đẹp nhỉ.” Diệp Huân Nhi giơ tay xoa mái tóc mềm mại bồng bềnh của tiểu nhân ngư: ‘Ăn từ từ thôi, nếu khát thì uống sữa đậu nành này.”
Tiểu nhân ngư bưng cốc sữa đậu nành uống một ngụm, ngọt ngọt ngon ngon.
Diệp Huân Nhi ngấu nghiến ăn hai chiếc há cảo hấp, sau đó ướp lạnh con cá đậu phụ chết ngay khi rời biển, quay lại thêm một ít đá vào các loại hải sản khác, sau khi xác nhận chúng vẫn còn sống thì liên lạc với chủ cửa hàng rau để giao rau, một lát sau thì giao đến.
Hôm nay có khá nhiều cua, đều là cua hoang dã, thịt lại chắc, Diệp Huân Nhi không kìm được làm món cháo sống Triêu Sán mà cô đã muốn ăn từ lâu, cách làm khá đơn giản, chỉ cần pha chế nước tương, giấm, đường trắng, rau mùi, gừng, tỏi, rượu hoa điêu, ớt, dầu mè theo tỷ lệ là được.