Tiểu nhân ngư không có người giúp đỡ, dùng thìa không được thuận lợi, cô bé suy nghĩ một chút rồi bỏ thìa, duỗi móng vuốt nhỏ ra để lấy hoành thánh nhưng giây tiếp theo đã bị bỏng rụt tay lại: “Xì~~””
Tiểu nhân ngư bị bỏng đến nỗi mím chặt miệng muốn khóc nhưng phát hiện Diệp Huân Nhi ngôi đối diện không để ý đến mình, cô bé hít một hơi rồi lặng lẽ lắc tay, lại lặng lẽ câm lấy thìa, vô cùng vụng về khó khăn múc hoành thánh ăn chậm rãi.
Thực ra Diệp Huân Nhi để ý thấy tiểu nhân ngư bị bỏng nhưng cô không biết dỗ trẻ con hay khóc như thế nào nên giả vờ không nhìn thấy, may mà tiểu nhân ngư khá rộng lượng.
Ăn xong hoành thánh, tiểu nhân ngư bắt đầu buồn ngủ, đầu nhỏ gật gù, suýt nữa đập vào bàn.
Diệp Huân Nhi vội vàng bế cô bé về phòng, để cô bé ngủ một lát, đợi cô bé ngủ dậy rồi hỏi cô bé về nhà như thế nào?
nhân lúc còn sớm, cô dọn dẹp bát đũa trong bếp, lại đem tảo biển mà tiểu nhân ngư mang đến phơi từng miếng một trong sân, đợi phơi khô rồi cất đi để hâm vịt già.
Sau khi phơi xong, Diệp Huân Nhi dọn đẹp lại nhà hàng phía trước và sân sau, sau đó nhổ sạch cỏ dại trong luống hành, rau mùi ở chân sân, sau đó tưới nước.
Sau khi dọn dẹp xong, Diệp Huân Nhi bê ghế nằm ra ngồi dưới bóng mát của cây lê, cô nheo mắt, ngân nga giai điệu, phe phẩy quạt trông rất nhàn nhã.
Lúc này, có mấy người đến trước nhà hàng, trên tay cầm một số thiết bị quay phim, họ đi vòng quanh nhà hàng một vòng, sau đó chạy đến cửa hàng đang mở gân đó hỏi: “Bà chủ, quán cơm gia đình kia hôm nay không mở cửa sao?”
“Không biết.” Chủ quán quán mì nhìn mấy người: “Các anh làm nghề gì?”
“Chúng tôi là những người chuyên đánh giá ẩm thực, nghe nói hải sản ở đó rất ngon nên cố ý đến thử.” Người đánh giá giải thích: “Các anh biết cô ấy mở cửa lúc nào không?”
“Không rõ.” Chủ quán thò đầu nhìn vào nhà hàng ở cuối ngõ, nghĩ đến cảnh bị phản bác hôm qua, cố tình nói: “Bình thường không có ai đến ăn, chắc là không mở cửa nữa rồi.”
“Đã đóng cửa rồi sao?” Người đánh giá đến đây là để chê bai giá cao, bây giờ nghe ông chủ nói vậy thì trực tiếp thở dài hả hê: “Chúng tôi còn định đến thử xem sao.”
Chủ quán quán mì không để ý nói một câu ai mà biết được, sau đó vẫy tay chào mọi người: “Nếu muốn thử thì đến quán chúng tôi đi, quán chúng tôi có nhiều loại mì, cũng có hoành thánh tôm khô hải sản, hương vị rất tuyệt.”
Người đánh giá không hứng thú với việc ăn mì, trực tiếp dẫn mọi người rời đi. Sau đó lại có một hoặc hai nhóm người đến, cũng lấy danh nghĩa đánh giá ẩm thực để câu view nhưng khi biết không mở cửa thì bỏ đi.
Chủ quán quán mì không nhịn được mà ngôi tám chuyện với ông chủ của mấy cửa hàng bên cạnh: “Đã trưa rồi mà vẫn chưa mở cửa, các anh nói xem có phải đóng cửa rồi không?”
“Mọi người cũng không phải ngốc, giá cả đắt như vậy thì ai muốn đến? Đóng cửa mới là bình thường.”
“Mấy ngày trước không phải có mấy bàn khách sao?”
“Chắc chắn là thuê người đóng giả, nếu không thì ai muốn đến ăn món đắt như vậy?”
“Đúng vậy, tôi có tiền cũng không muốn ăn món mấy trăm đồng.”
“Đóng cửa cũng đáng đời, ai bảo cô ta cố tình hù dọa chúng ta hôm qua.’…
Diệp Huân Nhi vẫn chưa biết mình bị đồn là đóng cửa, cô đang tính doanh thu của nhà hàng, mở cửa được năm sáu ngày, lãi ròng vài chục triệu, theo tốc độ này, chỉ cần mở thêm nửa tháng nữa là có thể trả hết số tiền nợ.