(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 68

 Tiểu nhân ngư bồn chồn lắc lư đuôi cá, bất mãn trừng mắt nhìn Diệp Huân Nhi, hung dữ nhe răng.

Lại bị phát hiện rồi.

Cô bé này nhạy cảm vậy sao?

Diệp Huân Nhi chột dạ cười cười, cầm quạt phe phẩy cho tiểu nhân ngư: “Đừng giận mà, chị chỉ thấy đuôi em đẹp quá thôi.”

Tiểu nhân ngư bĩu môi, hừ hừ tỏ vẻ không vui.

Diệp Huân Nhi không ngờ tiểu nhân ngư lại có tính khí như vậy: “Có muốn ăn kem không? Kem ngon hơn kẹo đấy.”

Tiểu nhân ngư quay đầu lại, kem?

“Kem rất ngon, em đợi chị một chút.” Diệp Huân Nhi chạy vào bếp lấy hai cây kem hương dâu dễ thương từ dưới tủ lạnh, bóc ra đưa cho cô bé: “Có muốn nếm thử không?”

Tiểu nhân ngư nhìn cây kem màu hồng trắng, lập tức bị thu hút, cô bé lập tức bơi đến mép chậu nước, nhận lấy cây kem rồi liếm ngay, ngọt ngào, đặc biệt ngon, cô bé thích món này: “Ngon.”

Diệp Huân Nhi ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh: ‘Ăn rồi thì đừng giận nữa nhé?”

Tiểu nhân ngư gật đầu, không giận nữa.

“Được rồi, dễ dỗ thật.” Diệp Huân Nhi ăn một miếng kem, mát lạnh, lập tức khiến người ta không còn thấy nóng nực nữa.

Ngâm đuôi cùng tiểu nhân ngư một lúc, sau đó về phòng thay chiếc váy lấp lánh, vui vẻ xoay vòng vòng.

Buổi chiều không có việc gì, hai người ở trong phòng bật điều hòa xem tivi, tiểu nhân ngư lần đầu tiên xem tivi, lập tức bị cuốn hút, vừa ăn vặt vừa xem tivi, xem suốt cả buổi chiều.

Diệp Huân Nhi thấy cô bé xem say mê cũng không ngắt lời, chỉ hơi lo cô bé ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, về nhà có bị quá liều chất bảo quản không?

Nghĩ đến việc cả đuôi cá toàn là chất bảo quản, Diệp Huân Nhi không khỏi buồn cười, ăn chắc chắn sẽ trường sinh bất lão. Tiểu nhân ngư liếc nhìn Diệp Huân Nhi đang cười xấu xa, lặng lẽ dịch sang một bên: Người này nguy hiểm!!

Diệp Huân Nhi chú ý đến động tác phòng bị của tiểu nhân ngư, chột dạ che mặt, phải làm sao bây giờ? Chỉ là không nhịn được mà thèm thuồng cái đuôi cá xinh đẹp của cô bé thôi mài

“Em đừng sợ, chị là người tốt, chị sẽ không làm gì em đâu.” Diệp Huân Nhi nói rất nghiêm túc.

Tiểu nhân ngư trong lòng vẫn hoảng hốt, lặng lẽ cầm kẹo mút dịch sang một bên một chút, tiện thể nghiến răng, lúc nào cũng sẵn sàng cắn người.

Diệp Huân Nhi chột dạ cười cười: “Chị thực sự là người tốt.”

Tiểu nhân ngư nghiến răng sắc nhọn: Tin được mới lạ.

“Không tin thì thôi, dù sao sau này em sẽ biết.” Nếu cô là người xấu, cô đã bán cô bé cho phòng thí nghiệm từ lâu rồi, Diệp Huân Nhi nhìn thời gian, đã gần bảy giờ rồi, phải đi chuẩn bị bữa tối thôi.

Buổi tối Diệp Huân Nhi làm khá đơn giản, rán một chiếc bánh trứng hành lá, làm thêm một đĩa dưa chuột trộn và một đĩa mướp xào thịt, dưa chuột và mướp đều là Lưu nãi nãi tặng, không ăn sẽ hỏng mất.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tiểu nhân ngư đã tự học được cách dùng thìa ăn cơm, một miếng thức ăn một miếng cơm, ăn rất ngon miệng.

Diệp Huân Nhi hỏi cô bé: “Ngon không?”

Tiểu nhân ngư gật đầu: “Ngon.”

“Nhưng mà cái miếng miếng đó ngon hơn.”

Diệp Huân Nhi hiểu rồi: “Miếng gà rán buổi trưa à?”

Tiểu nhân ngư gật đầu: “Là gà miếng.”

Diệp Huân Nhi ừ một tiếng: “Là gà miếng.”

Tiểu nhân ngư nói rõ ràng từng chữ: Muốn!

“Lúc muốn đồ thì nói rõ ràng.” Diệp Huân Nhi cười một tiếng: “Hết rồi.”

Tiểu nhân ngư liền buồn rầu cúi vai: “Ngày mai ăn.”

Diệp Huân Nhi dừng lại một chút: “Không có ngày mai, lát nữa sẽ đưa em về nhà.

Bình Luận (0)
Comment