(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 71

 Diệp Huân Nhi dùng thìa múc một ít gia vị nếm thử, vừa nhấp vào miệng đã bị tiểu nhân ngư phát hiện, cô bé chạy đến ôm chân cô, ngửa mặt lên: ‘Muốn ăn.

‘Cái này không ăn được.

“Ăn được.” Tiểu nhân ngư tủi thân nhìn Diệp Huân Nhi, như thể cô đang lừa cô bé vậy.

“Vậy cho em ăn.” Diệp Huân Nhi múc một ít cho cô bé nếm thử.

Tiểu nhân ngư há miệng ngậm thìa, sau khi nếm thử nước sốt, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn lập tức nhăn lại thành một cục giẻ lau, cô bé phì phì phì nhổ ra ngoài: “Khó ăn.”

Diệp Huân Nhi vội vàng lấy nước cho cô bé súc miệng: “Đã bảo là không ăn được mà, bây giờ còn ăn không?”

Vì trưa phải bán nên thời gian ngâm không được quá lâu, sợ không ngấm gia vị nên nước sốt làm cháo sống khá mặn, ăn riêng chắc chắn không ngon.

“Không ăn.” Tiểu nhân ngư không vui quay người ngồi xuống ghế đẩu nhỏ, tiếp tục ăn há cảo hấp, vẫn là món này ngon hơn.

Diệp Huân Nhi cười lắc đầu, sau đó rửa sạch cua, bóc vỏ, cắt miếng, băm nhỏ rồi cho tất cả vào một cái chậu lớn, ngâm hoàn toàn rồi đậy màng bọc thực phẩm lại, cho vào tủ lạnh bảo quản, đến trưa là có thể ăn được.

Sau khi làm xong cháo sống, đã là bảy giờ sáng, Diệp Huân Nhi bắt đầu chuẩn bị các loại gia vị và đồ ăn kèm khác, rửa sạch, để ráo nước, những món có thể nấu thì nấu chín, những món không thể nấu thì rửa sạch vỏ ngoài trước, tránh để lát nữa bận rộn không kịp.

Đến khoảng mười giờ sáng, cô chuẩn bị xong xuôi, lau sạch tay định nghỉ ngơi một lát thì nhận được điện thoại của mẹ Lạc Lạc, hỏi cửa hàng có mở cửa không, hôm nay là cuối tuần, muốn dẫn gia đình đến ăn cơm.

Diệp Huân Nhi lau tay: “Có mở cửa, có thể đến bất cứ lúc nào.”

“Vậy trưa chúng tôi sẽ đến.” Mẹ Lạc Lạc dừng lại một chút: “Bà chủ, tôi có thể hỏi hôm nay có loại hải sản nào không?”

Diệp Huân Nhi nhìn vào những loại hải sản tươi sống bên cạnh: “Có cua, ngao ngà voi, cá thu, hàu và một số loại cá nhỏ.”

“Nhiều vậy sao? Vậy trưa chúng tôi sẽ đến sớm một chút.” Mẹ Lạc Lạc sợ đến muộn sẽ bị hết.

“Không cần vội, đến lúc mười một giờ rưỡi là được.” Quán của Diệp Huân Nhi không có nhiều khách, cũng không nhận đặt trước, đến đúng giờ là có thể ăn được, hơn nữa hôm nay lượng đồ ăn khá nhiều, ít nhất có thể bán được mười bàn.

“Được.” Mẹ Lạc Lạc cúp điện thoại liền vội vàng báo tin tốt này cho chồng, sau đó tiện thể thông báo cho một số đồng nghiệp trước đây muốn ăn nhưng không ăn được, các đồng nghiệp nghe nói hôm nay có hàng ngon liên không ngủ nướng nữa, vội vàng dậy dọn dẹp đến đây.

Diệp Huân Nhi cúp điện thoại, nghỉ ngơi một giờ trước, sau đó đi dọn đẹp lại nhà hàng, cắm những cành cây xanh mướt lên từng bàn, rất có ý thiên, sau đó trải khăn trải bàn và bát đũa đi kèm, phong cách rất rõ ràng.

“Ăn cơm à?” Tiểu nhân ngư đang gặm ngô luộc, thành thạo trèo lên ghế, sau đó nhìn Diệp Huân Nhi đầy mong đợi, nào, đút cho em ăn đi.

“… Chưa đến giờ ăn đâu, chúng ta phải kiếm tiền trước.” Diệp Huân Nhi bế tiểu nhân ngư xuống.

Tiểu nhân ngư chớp chớp mắt: “Kiếm tiên?”

Diệp Huân Nhi hỏi: “Đúng vậy, kiếm tiền mới có thể mua kẹo mút ăn.”

Tiểu nhân ngư hào hứng: “Vậy em cũng phải kiếm tiền.”

“Được thôi, lát nữa em ngồi ở đây, giúp chị trông chừng khách ra vào.” Bếp nấu ăn rất nóng, để trong phòng ở sân sau, Diệp Huân Nhi cũng không thể trông chừng được, cô nhìn vào chiếc bàn ăn gần lối vào bếp nhất, trực tiếp dọn hết bình hoa trên đó, sau đó đặt cô bé ngồi vào vị trí này: “Lát nữa khi họ ăn xong trả tiền mà chị không có ở đây, em hãy gọi chị.”

Bình Luận (0)
Comment