Diệp Huân Nhi quay lại bếp lấy riêng một chiếc khay gỗ, đặt lên đó một bát trứng chưng, một miếng cá thu chiên giòn, một phần nhỏ gỏi sống và một bát cơm rồi đưa cho cô bé: “Tự ăn nhé.”
“Vâng.” Tiểu nhân ngư vui vẻ cầm thìa, ăn kèm với cơm, con cá này ngon, món trứng chưng này cũng ngon, ngon đến mức cô bé muốn bơi vài vòng dưới nước.
Diệp Huân Nhi quay lại bếp tiếp tục làm nốt những món còn lại, hôm nay cách làm các món ăn đều khá đơn giản, một lúc sau là xong, sau khi bày biện đẹp mắt thì lần lượt mang lên bàn, khi mang lên bàn thì nghe mẹ Lạc Lạc và em chồng cô ấy đang nói: “Chị đã tra rồi, con cá thu này rất bổ dưỡng, có tác dụng đối với chứng suy nhược sau sinh và suy nhược thần kinh, em ăn nhiều một chút.”
“Cảm ơn chị dâu.” Em chồng Lạc Lạc mới sinh được hai tháng, cơ thể còn rất yếu, lần này đưa con đến là để mừng sinh nhật cha mẹ, ban đầu cha mẹ không cho cô ấy đến, nhưng em chồng Lạc Lạc cũng muốn về nhà hít thở không khí.
Cha Lạc Lạc: “Con cá thu này thực sự rất tươi, anh thấy trên mạng có nói làm viên cá này rất ngon, tiếc là bà chủ ở đây không làm.”
“Bà chủ một mình không làm xuể.” Mẹ Lạc Lạc đã trở thành người phát ngôn của Diệp Huân Nhi.
Diệp Huân Nhi cười đặt thức ăn xuống: “Món canh cá đậu phụ, món sò huyết luộc này cũng rất bổ dưỡng, rất thích hợp cho người cơ thể yếu.”
Mẹ Lạc Lạc bày thức ăn trước mặt em chồng và cha mẹ chồng: “Đúng đúng đúng, mấy món này đều rất bổ, em không phải nói là không có sữa sao? Ăn những món này chắc là có sữa.”
Em chồng Lạc Lạc thấy hơi quá lời, ở nhà cô ấy bồi bổ đủ kiểu mà không có tác dụng gì.
Diệp Huân Nhi mím môi cười, sau đó tiếp tục đi tiếp khách, sau khi mẹ Lạc Lạc đến thì lại có thêm bốn bàn khách, toàn là được mẹ Lạc Lạc báo tin đến, cô nhất thời bận rộn không ngơi tay, đến khi làm xong hết thì cả nhà mẹ Lạc Lạc đã ăn xong, đang uống trà chờ cô tính tiên.
Diệp Huân Nhi cầm máy tính bảng tính toán: “Tính cả nước ép và rượu là 6600. cảm ơn đã ủng hộ.”
Cha Lạc Lạc đứng dậy trả tiền: “Đi thôi, đi xem phim ở trung tâm thương mại?”
“Đi xem phim nào.” Lạc Lạc nhảy tưng tưng chạy đến nắm tay tiểu nhân ngư đang uống nước ép: “Em gái xinh đẹp, anh đưa em đi xem phim.”
Diệp Huân Nhi ngây người: Cậu bé mập mạp, tôi đối xử với cậu tốt như vậy, cậu lại còn dụ dỗ mỹ nhân ngư nhà tôi?
Mặc dù mới quen biết tiểu nhân ngư một ngày nhưng trong tiêm thức, Diệp Huân Nhi đã coi cô bé như người nhà, hơn nữa tiểu nhân ngư ra ngoài gặp nước lộ đuôi thì phải làm sao?
Diệp Huân Nhi lập tức ngăn cản lời mời của cậu bé mập mạp: “Con bé còn nhỏ, không hiểu phim đâu, em và cha mẹ đi đi.”
“Vậy chúng ta đi công viên giải trí chơi?” Lạc Lạc lập tức đưa ra một vài lựa chọn dự phòng: “Chúng ta có thể đi trượt cầu trượt, nhảy lò cò, còn có thể đi bơi, mát lắm.”
ĐI bơi?
Rồi lại thu hút một đám người đến xem cái đuôi hồng xinh đẹp của tiểu nhân ngư?
Diệp Huân Nhi cảm thấy cậu bé mập mạp chắc chắn không hợp với tiểu nhân ngư, những trò chơi mà cậu bé đưa ra đều không phù hợp với tiểu nhân ngư: “Lạc Lạc, Tiểu Ngư ăn no là phải đi ngủ trưa, không thể đi chơi với em được, em tự đi chơi đi.’