(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 82

 “Được chứ.” Diệp Huân Nhi quay vào bếp lấy hai hộp đựng đồ ăn: “Để lâu có thể không còn ngon như bây giờ, trời lại nóng, đừng để lâu quá, dễ hỏng.”

Trương Hân gật đầu: “Bà chủ, tôi biết rồi.”

Diệp Huân Nhi ừ một tiếng, gói xong đưa cho cô ấy, nhận tiền rồi tiễn hai mẹ con rời đi, đợi họ đi rồi thì khóa cửa lại, dọn dẹp sạch sẽ nhà hàng rồi quay vào bếp rửa bát dọn dẹp.

Cô vừa rửa được mấy cái bát thì tiểu nhân ngư đã chạy vào ôm chặt lấy chân cô, đầu đầy mồ hôi: “Nóng.”

“Nóng à?” Diệp Huân Nhi cúi đầu nhìn tiểu nhân ngư tóc ướt đẫm: “Trong phòng không bật điều hòa à? Em làm gì mà nóng thế?”

Tiểu nhân ngư giơ tay vén mái tóc ướt đẫm: “Nóng quá.”

“Nhà em ở Bắc Cực à? Sao sợ nóng thế?” Diệp Huân Nhi tay đầy dâu mỡ, không thể lau mồ hôi cho cô bé: “Em ngồi xuống trước đi, chị rửa xong sẽ cho em tắm nước.”

“Không đi.” Tiểu nhân ngư không muốn ngồi, cứ bám theo sau mông Diệp Huân Nhi, cô đi đến đâu thì cô bé đi đến đó, như một cái đuôi nhỏ.

Diệp Huân Nhi sợ đụng phải cô bé nên đi rất cẩn thận: “Em cứ bám theo chị làm gì? Muốn làm cái đuôi nhỏ của chị à?”

“Đuôi nhỏ?” Tiểu nhân ngư nhìn mông mình, lại nhìn mông Diệp Huân Nhi: ‘Không có mà..

Diệp Huân Nhi khẽ thở dài: “…”

“Dưới nước thì có.’ Tiểu nhân ngư đưa tay sờ nước, sau đó vỗ vào mông Diệp Huân Nhi.

Diệp Huân Nhi đau đầu nhìn cô bé: “Em làm gì thế?”

Tiểu nhân ngư nhìn chằm chằm vào vết tay trên quần Diệp Huân Nhi: “Ủa? Đuôi đâu?”

“Chị không có mông.” Diệp Huân Nhi vội vàng phủ nhận, sau khi nói ra mới phát hiện mình nói sai: “Không phải, chị không có đuôi.”

Tiểu nhân ngư chớp đôi mắt to xanh biếc: “Sao không có?” Diệp Huân Nhi giải thích: “Vì chị không phải cá.”

Tiểu nhân ngư lại hỏi: “Sao không phải cá?”

“Không sao cả.”

Sao không sao?”

Diệp Huân Nhi nhìn cô bé không vui: “Em là mười vạn câu hỏi vì sao à?”

Tiểu nhân ngư ngơ ngác: “Vì sao là cái gì?”

“Thôi.’ Diệp Huân Nhi không biết nói gì nữa, cô chỉ vào cái ghế đẩu ở góc: “Ra đó ngồi đi.”

Tiểu nhân ngư lắc đầu: “Không đi.”

Diệp Huân Nhi bất lực nhìn cô bé: “Rốt cuộc em muốn làm gì?”

Tiểu nhân ngư chỉ vào tủ lạnh: “Ăn cái kem đó.”

“Hóa ra là muốn ăn kem à?” Diệp Huân Nhi thấy tiểu nhân ngư này rất lanh lợi, sợ cô không đồng ý còn biết vòng vo tam quốc: “Em lấy một cái đi.”

“Được.” Tiểu nhân ngư vui vẻ chạy đến tủ lạnh, thành thạo kéo ngăn dưới cùng, lấy ra một cây kem vị sô cô la: “Em lấy cái này.”

Diệp Huân Nhi ừ một tiếng: “Lấy đi.”

Tiểu nhân ngư lấy kem ra, há miệng cắn lớp vỏ bọc bên ngoài, cô bé nhìn lớp vỏ sô cô la giòn tan đen xì, chớp mắt nghi hoặc, sao cái này không giống hôm qua?

Cô bé quay đầu nhìn Diệp Huân Nhi vẫn đang rửa bát: “Cái này sao không giống?”

Diệp Huân Nhi vẫn đang xả nước, không nghe thấy cô bé nói gì.

Không nhận được câu trả lời, tiểu nhân ngư lại cúi đầu nhìn cây kem, cô bé đưa lại gân ngửi, mơ hồ ngửi thấy một mùi thơm, cô bé thử đưa lưỡi ra liếm, mát lạnh, còn có chút ngọt?

Nếm được vị ngọt, đôi mắt to như có sóng biển lấp lánh của tiểu nhân ngư sáng lên, cô bé lại há miệng cắn một miếng kem, khoảnh khắc cắn xuống, vị sô cô la hạt dẻ thơm ngọt lập tức bao trùm lấy cô bé, ngon quá.

Sao lại có kem ngon như vậy?

Tiểu nhân ngư vui vẻ giơ một chân nhỏ lên, cô bé thấy ngư sinh thật hạnh phúc.

Bình Luận (0)
Comment