Tắm sạch cho tiểu nhân ngư xong, Diệp Huân Nhi bế cỡ bé vào phòng, mặc cho cô bé chiếc váy nhỏ lấp lánh: “Em ngồi trên ghế sofa một lát, đợi chân biến lại mới được xuống đất.”
Cô lấy váy ngủ vào nhà vệ sinh, tắm rửa, ra ngoài ngâm sạch quần áo bẩn rồi treo dưới gốc cây lê để phơi.
Phơi xong, Diệp Huân Nhi mới lê thân mệt mỏi về phòng, cô nhìn điện thoại đã ba giờ chiều, có thể ngủ hai tiếng.
Diệp Huân Nhi hỏi tiểu nhân ngư đang ngồi trên ghế sofa xem tivi: “Em có muốn ngủ cùng chị một lát không?”
Tiểu nhân ngư ngáp một cái, nói giọng mềm mại: “Muốn.”
“Đi thôi.’ Diệp Huân Nhi bế tiểu nhân ngư đang buồn ngủ vào phòng ngủ, cùng nhau nằm trên giường có mắc màn trắng.
Hiếm khi có thời gian, Diệp Huân Nhi cầm điện thoại lướt lướt, trả lời tin nhắn của bạn bè, rồi lướt tin tức, cô vuốt màn hình vài lần thì đột nhiên phát hiện có luồng hơi nóng thổi vào gáy.
Cô quay đầu lại, thấy tiểu nhân ngư không ngủ, ngược lại còn mở to mắt nhìn cô, cô cất điện thoại: “Em làm gì vậy? Không buồn ngủ nữa à?”
Tiểu nhân ngư lại gần hơn, tò mò nhìn chằm chằm vào những đứa trẻ trên màn hình điện thoại: “Trong này có người à? Họ đang ăn gì vậy?”
“Không ăn gì cả.” Diệp Huân Nhi nhét điện thoại vào dưới gối: “Em mau nằm xuống ngủ đi.”
Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn nằm xuống nhưng đôi mắt to tròn không ngừng liếc về phía điện thoại: “Em thấy rồi, to lắm.”
“Em nhìn nhầm rồi.” Diệp Huân Nhi thấy nói thêm vài câu nữa hôm nay chắc chắn không ngủ trưa được, còn phải đền một cây kẹo bông nữa, cô trực tiếp kéo chăn mỏng đắp lên bụng tiểu nhân ngư, đồng thời nhắm mắt lại: “Em đừng nói nữa, chị mệt lắm, muốn ngủ rồi.”
Tiểu nhân ngư thấy Diệp Huân Nhi mệt không muốn nói chuyện, ngoan ngoãấn ngậm miệng, cô mở to mắt nhìn trân màn, trong đầu hiện ra hình ảnh kẹo bông vừa nhìn thấy, cả người càng lúc càng tỉnh táo, không muốn ngủ chút nào. Cô bé câm chăn mát chơi một mình một lúc, sau đó nghiêng người nhìn Diệp Huân Nhi, lúc này Diệp Huân Nhi đã ngủ, hơi thở dần đều.
Tiểu nhân ngư đưa ngón tay nhẹ nhàng chọc vào cánh tay trắng nõn của Diệp Huân Nhi, xác nhận cô không tỉnh dậy, cô bé lén ngồi dậy, cẩn thận bò đến bên Diệp Huân Nhi, muốn lấy điện thoại.
Nhưng cô bé chưa đầy ba tuổi, người không cao, tay chân ngắn ngủn căn bản không với tới, cô bé động não, sau đó lắc lư đứng dậy, giơ chân định bước qua Diệp Huân Nhi để lấy điện thoại xem thử.
Kết quả vừa mới nhấc chân đã vấp phải chăn mát, cả người trực tiếp ngồi bẹp xuống bụng Diệp Huân Nhi.
Bỗng nhiên một vật nặng như tạ từ trên trời giáng xuống, đè cho Diệp Huân Nhi vừa ngủ dậy suýt nữa không thở nổi, muốn mạng già của cô rồi!
Cả người Diệp Huân Nhi đều choáng váng, hoàn toàn không ngờ mình ngủ ngon lành như vậy mà lại gặp họa bất ngờ? Cô mơ màng nhìn tiểu nhân ngư đang ngồi trên vòng eo thon của mình, ôi, là gặp họa vì cái
Cô đau đến hít một hơi, cảm thấy mình sắp lên thiên đường rồi: “Em đè chị rồi.”
“Ồ.” Tiểu nhân ngư đứng dậy định đi, kết quả chân ngắn không biết lại vấp phải cái gì, lại ngôi bẹp xuống, đè cho Diệp Huân Nhi suýt nữa phun ra một ngụm máu, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn tiểu nhân ngư vẻ mặt ngơ ngác: “Diệp Tiểu Ngư, chúng ta có phải kiếp trước có thù không?”
Tiểu nhân ngư có thù ngây thơ chớp chớp đôi mắt xanh biếc to tròn: “Có, có thù?