“… Diệp Huân Nhi thực sự không thể chấp nhận nổi, cô nhẹ nhàng vỗ đầu tiểu nhân ngư: “Em mau đi ăn mì lạnh của em đi.”
Đợi tiểu nhân ngư đi ăn mì, Diệp Huân Nhi mời mọi người ngôi xuống: “Đây là thực đơn.”
Cao Viễn nhìn thực đơn bắt đầu chảy nước miếng: “Tôi thích nhất là gỏi sống và hàu nướng tỏi, cá thu chiên, sò huyết cũng không tệ, sashimi ngao ngà voi năm cân trông cũng ngon, ôi chao, món nào cũng muốn ăn.”
Hắn ta suy nghĩ kỹ một chút: “Bà chủ, gọi hết các món trên thực đơn này.”
“Hôm nay đồ ăn hơi đắt, cậu xem lại đi.” Diệp Huân Nhi dừng lại một chút: “Các cậu cũng biết đồ ăn ở đây của tôi khẩu phần đều khá nhiều, gọi ít món cũng ăn no được.
“Bà chủ, hôm qua tôi không ăn được, hôm nay nhất định phải ăn bù.” Mụn trên mặt Cao Viễn đã đỡ hơn, hắn định ăn nhiêu bữa để nhanh chóng cải thiện làn da: “Bà chủ không cần tiết kiệm tiền cho tôi, tôi vẫn có tiên để ăn hải sản.”
Diệp Huân Nhi nhìn chiếc điện thoại mà Cao Viễn tiện tay đặt trên bàn, ốp điện thoại cũng là hàng hiệu, không hề rẻ: “Cậu thấy được là được.”
Cô cất thực đơn rồi vào bếp, để lại tiểu nhân ngư ngồi trên bàn ăn tiếp tục ăn mì lạnh.
Cao Viễn quay người nhìn tiểu nhân ngư đang chăm chú cuộn mì: “Bé con đang ăn mì lạnh à?”
Tiểu nhân ngư nhìn Cao Viễn mập mạp, lặng lẽ kéo mì lạnh về phía mình: “Không cho ăn.”
“Anh không ăn.” Cao Viễn cười hỏi: “Em không biết dùng đũa sao?”
Tiểu nhân ngư lặp lại lời mà Diệp Huân Nhi vừa dỗ cô bé: “Em nhỏ.”
“Khá thông minh đấy, biết mình nhỏ.” Lý Lâm cười hỏi cô bé: “Em mấy tuổi rồi? Tên là gì?”
Tiểu nhân ngư lắp bắp nói: “Em, em tên là Diệp Tiểu Ngư””
“Diệp Tiểu Ngư? Cá nhỏ?” Cao Viễn trêu chọc cô bé: “Tên dễ thương quá, người nhà em có biết em dễ thương như vậy không?”
Tiểu nhân ngư không hiểu lắm nhưng không cản trở cô bé trả lời một cách lý lẽ hùng hồn: “Biết ạ.”
“Hahaha, em còn biết à.” Cao Viễn mấy người sắp bị chết vì dễ thương rồi, sao lại có đứa trẻ dễ thương như vậy chứ? Khiến người ta hơi muốn sinh con gái.
Tiểu nhân ngư hơi khó chịu quay lưng lại, có thể đừng làm phiền cô bé ăn cơm không?
Cao Viễn còn muốn nói gì đó nhưng điện thoại reo, hắn vội vàng bắt máy: ‘Alo, mẹ?”
Đầu dây bên kia sư tử Hà Đông gầm lên: “Đi đâu mà không vê? Cuối tuần cũng không biết vê nhà ăn cơm với cha mẹ?”
Cao Viễn vội vàng che điện thoại: “Con về bù với cha mẹ sau, con đang ăn cơm bên ngoài.’
“Con chỉ biết ăn đồ ăn ngoài thôi, con xem da con bây giờ thế nào rồi.”
Cao Viễn vội vàng nói không có: “Con không ăn đồ ăn ngoài, dạo này con tìm được một nhà hàng rất ngon, đồ ăn rất ngon.”
“Đồ ăn bên ngoài làm sao ngon bằng đồ ăn nhà?”
“Thực sự rất ngon, còn có thể điều hòa cơ thể, đợi con ăn nhiều lần hết mụn sẽ về nhà.”
“Con có phải bị lừa vào tổ chức đa cấp không?”
Cao Viễn vội vàng giải thích: “Không có, thực sự có hiệu quả, nếu không tin thì cha mẹ cũng có thể đến ăn.”
“Mẹ tin con mới lạ.”
Cao Viễn còn muốn biện giải thêm vài câu nhưng thấy bà chủ đã bưng đồ ăn ra, hắn vội vàng cúp điện thoại: “Mẹ, con không nói với mẹ nữa, đồ ăn của con lên rồi.”
Khi Diệp Huân Nhi bưng đồ ăn ra, cô thấy Cao Viễn luống cuống cúp điện thoại: “Điện thoại nóng à?”
Cao Viễn cười đặt điện thoại xuống: “Mẹ tôi gọi tôi vê ăn cơm, đồ ăn ở nhà làm sao ngon bằng hải sản ở đây.”