(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 90

 Tiểu nhân ngư nghe hai chữ này liền thích thú: “Ngon?”

“Rất ngon, anh thích ăn nhất.” Lạc Lạc bóc một viên sô cô la trắng đút cho tiểu nhân ngư: “Em gái Tiểu Ngư, anh đút cho em.”

Tiểu nhân ngư há miệng, ực một cái nuốt chửng viên sô cô la trắng, vị sô cô la trắng rất đậm đà, rất ngọt, ngọt như đang bơi trong một đống rong biển ngọt, khiến người ta rất vui.

Lạc Lạc thấy em gái rất vui vẻ: “Có ngon không?”

Tiểu nhân ngư ừ một tiếng: “Ngon.”

“Còn muốn ăn không?”

“Muốn.”

“Anh cho em một viên nữa.” Lạc Lạc lấy tổng cộng bốn viên, mỗi người hai viên là vừa: “Ngon không?”

“Ngon.” Tiểu nhân ngư rất thích loại sô cô la mềm và ngọt này, cô bé thấy nó ngon hơn cả kẹo que mà Huân Nhi mua.

Cô bé cắn vụn viên sô cô la nuốt vào bụng trong ba lần, sau đó nhìn chằm chằm vào viên sô cô la còn lại trong tay Lạc Lạc: “Kẹo.”

Chỉ còn một viên sô cô la, Lạc Lạc không nỡ cho, cậu bé quay người lấy bình sữa mẹ mua: “Em gái Tiểu Ngư, sữa này cũng rất ngon, ở nhà anh thích uống nhất.”

Tiểu nhân ngư lần đầu tiên nhìn thấy bình sữa, không biết uống thế nào, nhận lấy liên đưa lên miệng cắn.

“Em ngốc quá, uống sữa cũng không biết.” Lạc Lạc cầm ống hút cắm vào: “Phải cắm vào để hút.”

Tiểu nhân ngư không vui nhìn Lạc Lạc: “Em thông minh.”

Cậu bé thẳng tính Lạc Lạc không ngừng nói: “Em thông minh thì sao em không biết?”

Tiểu nhân ngư vẫn lý lẽ hùng hồn: “Em nhỏ.”

Lạc Lạc nhìn cô bé nhỏ hơn mình rất nhiều: “Vậy để anh dạy em””

Khi Diệp Huân Nhi đi ra, cô thấy hai người ngồi cạnh nhau trên ghế uống sữa, trong đó tiểu nhân ngư còn vẻ mặt say sưa: “Ngon.”

Diệp Huân Nhi hỏi cô bé: “Có muốn ăn thêm gì không?”

“Không, chỉ uống cái này.” Tiểu nhân ngư tự lấy một bình sữa khác, thành thạo cắm ống hút vào uống: “Hút ực ực-“

Diệp Huân Nhi thấy cô bé thích uống nên cũng không ngăn cản, chỉ mong tối nay cô bé không tè dầm, cô tiếp tục chào đón những vị khách khác, lần lượt tiễn đi vài bàn, đến khi mẹ Lạc Lạc và những người khác ăn xong thì đã gần chín giờ tối.

Có lẽ vì lòng “cầu sữa’ rất thành, vừa ăn xong đã có hai bà mẹ có cảm giác, những bà mẹ khác cũng thấy hơi căng sữa.

“Nhanh quá.” Các bà mẹ đều ngây người, vấn đề khiến họ đau đầu bấy lâu nay lại được giải quyết đơn giản như vậy sao?

Mẹ Lạc Lạc nói: “Tôi đã nói bà chủ giỏi mà, đến một lần là có ngay.”

Diệp Huân Nhi: ”…

Cô không giỏi.

“Vậy thì sau này tôi sẽ đến thêm vài lần, sau này con trai tôi không lo thiếu sữa nữa.”

“Tôi có một đồng nghiệp cũng bị tình trạng này, tôi cũng gọi cô ấy đến thử xem.

“…’ Diệp Huân Nhi không biết giải thích thế nào, đây không phải là trung tâm điều dưỡng.

Vài bà mẹ trả tiên rồi chuẩn bị rời đi, Lạc Lạc rất không nỡ nhìn tiểu nhân ngư đang cầm bình sữa: “Em gái Tiểu Ngư, nhà anh có rất nhiêu đồ ăn ngon, sô cô la, bim bim cay, khoai tây chiên, bánh quy, hạt dẻ, kẹo bông…”

Tiểu nhân ngư nghe thấy nhiều đồ ăn vặt mà mình chưa từng nghe bao giờ, rất hâm mộ: “Nhiều thế, em không có.”

“Đâu là mẹ anh mua, siêu ngon.” Lạc Lạc dụ dỗ tiểu nhân ngư: “Em có muốn ăn không?”

Tiểu nhân ngư chưa từng thấy thế giới bao giờ, gật đầu lia lịa, muốn lắm chứ.

Lạc Lạc lại nắm tay tiểu nhân ngư: “Vậy em về nhà anh làm em gái anh, anh sẽ chia cho em ăn.’ Tiểu nhân ngư ừ một tiếng, trực tiếp đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment