Diệp Huân Nhi vội vàng rót nước lọc cho cô bé: “Cái này rất cay, em không ăn được đâu.”
Tiểu nhân ngư ôm bát uống ừng ực mấy ngụm nước, sau đó nhăn mặt: ‘Phụt phụt, không ngon.”
Diệp Huân Nhi lại rót thêm nước cho cô bé: “Ngon mà, chỉ là em không ăn được cay thôi.
Tiểu nhân ngư nhìn nước sốt ớt, ghi nhớ thật kỹ mùi vị đó: “Cay không ngon.”
“Nhớ kỹ mùi vị này, sau này ngàn vạn đừng đụng vào.” Diệp Huân Nhi lại gắp cho cô bé ngao ngà voi không cay: ‘Em ăn cái này này.’
Tiểu nhân ngư múc một miếng ngao ngà voi màu nước tương cho vào miệng: ‘Cái này ngọt, ngon.
Diệp Huân Nhi cho thêm một chút đường trắng để tăng vị ngọt, rất hợp với khẩu vị của trẻ em: “Vậy ăn nhiêu một chút, béo lên một chút.”
Thôi bỏ đi, đừng béo lên nữa, béo lên rồi càng không về được.
Đợi tiểu nhân ngư ăn no, cô bé bắt đầu buồn ngủ, cái đầu nhỏ cứ gật gù, mơ màng sắp ngã vào bát.
Diệp Huân Nhi nhanh tay đỡ lấy trán cô bé, sau đó nhẹ nhàng bế tiểu nhân ngư về phòng đã bật điều hòa, lấy khăn ướt lau mặt và tay cho cô bé, trong lúc đó không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh táo nào.
“Khá là ngoan.” Diệp Huân Nhi kéo chăn cho cô bé, sau đó quay lại nhà hàng, lặng lẽ ăn xong bữa tối, sau đó rửa bát dọn dẹp bếp.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ thì tắt đèn về phòng ngủ, ánh trăng trong vắt chiếu vào bếp, gió mát hiu hiu, trong tủ lạnh tiếng nước chảy róc rách, lại là một đêm bội thu.
Ngày hôm sau, Diệp Huân Nhi đựng đầy ba chậu hải sản.
Bên trong có những con tôm tre to bằng cánh tay trẻ con hai ba tuổi, trọng lượng tịnh khoảng hai cân, vừa béo vừa tươi, còn có hơn mười con hải sâm đầy gai đen, kích thước to bằng lòng bàn tay, chỉ cân không chú ý một chút là bị gai đâm. Ngoài ra còn có sáu con tôm hùm rất to, ít nhất cũng nặng ba bốn cân, đang giơ càng lớn uy hiếp. Ngoài những loại hàng ngon này, còn có hơn mười con cá mặt ngựa kích thước khá, một con sứa biển và một số tôm nhỏ, ngao nhỏ, ốc biển nhỏ, mực nhỏ, v. v.
“Thậm chí còn có hải sâm và tôm hùm, sắp đến Tết rồi sao?” Diệp Huân Nhi cười đến nỗi không khép được miệng, hải sản hôm nay rất hợp ý cô. 3868
“Thích cái này.” Tiểu nhân ngư túm lấy một con tôm hùm lớn đang giương nanh múa vuốt, không để ý đến càng lớn của nó mà nhét vào miệng, Diệp Huân Nhi nhanh tay kéo cô bé lại: “Không sợ bị kẹp nát miệng à?”
Tiểu nhân ngư giấy khỏi tay Diệp Huân Nhi, quay lưng cầm con tôm hùm lớn tiếp tục nhét vào miệng: “Không được cướp, của em ăn của em.”
“… Không cướp với em.” Diệp Huân Nhi vừa buồn cười vừa bất lực: ‘Ăn sống không ngon, em đưa cái này cho chị, trưa chị làm cho em món tôm hùm nướng phô mai thơm ngọt, ngon hơn cả sô cô la và kẹo que.”
“Á?” Tiểu nhân ngư có chút hứng thú: “Thật không?”
“Chị khi nào lừa em?” Diệp Huân Nhi thả tôm hùm vào chậu lớn, tổng cộng có sáu con, lát nữa để lại một con để làm tôm hùm nướng cho tiểu nhân ngư: “Chị không biết trước đây em ăn hải sản như thế nào nhưng ở đây chúng ta đều ăn chín, ăn chín mới không bị đau bụng, hiểu không?”
Tiểu nhân ngư hoàn toàn không nghe lọt những lời sau, chỉ nhớ Diệp Huân Nhi nói sẽ không lừa cô bé, cô bé luyến tiếc nhìn con tôm hùm lớn, nuốt nước miếng gật đầu: “Trưa chị làm cho em.”
Con tôm hùm sợ đến run rẩy.