Nói tới hai ông cụ, tối hôm qua bọn họ đều ở nhà cũ, chân của ông Ba cũng đã hết sưng, bệnh trên người cũng nhẹ đi, tâm trạng cũng tốt lên, sáng sớm ra ngoài đi dạo một vòng, vừa uống thuốc vừa giao sổ sách với Tư Đồ Khiết ở bên cạnh.
“Sổ sách Vô Ưu Đường có mười tám nghìn, đó là của hồi môn của cháu. Lúc trước chúng ta đã thương lượng qua, tám phần lợi nhuận của Vô Ưu Đường thuộc về cháu, còn hai phần thuộc về nhà họ Cố, đương nhiên cái đó chỉ là lời nói lúc đầu, chỉ cần hai chúng ta còn sống, nhà họ Cố sẽ không lấy được một đồng nào của Vô Ưu Đường, chỉ có điều nếu muốn phát triển Vô Ưu Đường cháu vẫn phải thương lượng với chúng ta. Nói thử xem, tiếp theo cháu có dự định gì về dược đường?” Ông Ba nói.
Thấy Tư Đồ Khiết có hơi giật mình, ông Năm cười nói: “Ông Ba bảo cháu nói thì cháu cứ nói đi, cháu là người xem bệnh chính của Vô Ưu Đường, cũng là bà chủ, sau này muốn phát triển dược đường như thế nào chúng ta cũng phải nghe ý kiến của cháu.”
Tim Tư Đồ Khiết đập thình thịch, kiếp trước ông Ba bị ốm, ông Năm đau đầu cho nên vội vàng quyết định hôn sự cho cô, ông Ba cố gắng áp chế mấy đứa con cháu làm loạn xong liền qua đời.
Mà hiện tại, hai ông cụ vẫn chưa bị ốm đau hành hạ, vẫn có tinh lực hỏi việc phát triển Vô Ưu Đường.
…
Nếu bọn họ muốn nghe, Tư Đồ Khiết cũng không khách sáo.
Có tám phần lợi nhuận thuộc về cá nhân cô rồi, nhưng vẫn có hai phần thuộc về nhà họ Cố, dược đường phát triển vẫn có liên quan đến mọi người.
Cô nói: “Phần tiền mặt cháu chuẩn bị dùng để sửa chữa dược đường, tăng giường nằm của phòng khám cùng với thiết bị y tế. Đúng lúc đầu năm nay cái gì cũng đang tăng giá, Cục Y tế đưa ra một quy định mới, về mặt chữa bệnh chỉ cần xin phép là có thể tăng giá, đến lúc đó chúng ta cũng thuận lý thành chương tăng phí khám chữa bệnh lên, để tăng lợi nhuận của Vô Ưu Đường lên.”
Dược đường là nơi trị bệnh cứu người, hai ông cụ không hề trông mong nó kiếm được nhiều tiền, càng không nghĩ tới chuyện chia tiền.
Nghe kế hoạch kiếm tiền của Tư Đồ Khiết rõ ràng như vậy, hai ông cụ đều thấy vô cùng mới mẻ, cũng thấy lời cô nói có lý, gật đầu đồng ý, đương nhiên cũng nói với cô: “Bác sĩ trị bệnh cứu người là trên hết, kiếm tiền phải để ra phía sau.”
“Vâng.” Tư Đồ Khiết ngoan ngoãn đồng ý.
Cô còn nói: “Cháu nghe nói gần đây nhà nước sẽ cho đăng ký mở bệnh viện tư nhân, ưu tiên chọn các phòng khám có đủ tư chất, với lại một khi có thể xin được danh hiệu phòng khám nhà nước, phòng khám còn có thể đưa chi phí chung vào mục khám chữa bệnh.”
Hai ông cụ đều chấn động: “Biến Vô Ưu Đường thành bệnh viện, còn có thể chi trả được chi phí chung?”
Tư Đồ Khiết nói: “Đúng, chúng ta có thể gộp chúng lại.”
Hiện giờ bọn họ vẫn không thể tưởng tượng được rốt cuộc trung y có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Cũng không thể tưởng tượng được lợi nhuận hoa hồng chưa đến hai phần kia sau này có thể mang đến cho bọn họ rất nhiều lợi ích.
Tư Đồ Khiết sợ làm bọn họ sợ, tạm thời không nói nhiều nhưng cô phải làm cho bọn họ coi trọng chuyện này hơn.
Hai ông cụ nhìn cô gái đang báo hiếu, cô mặc một bộ quần áo màu trắng đang quỳ ở trên bồ đoàn, trong lòng không khỏi thương cô hơn, cô gái nhỏ bọn họ tự tay chỉ dạy mười mấy năm, cô thật đúng là, vừa thông minh lại vừa hiểu chuyện, lại còn dám gánh chịu.
Người ăn ngũ cốc sinh bách bệnh mà lúc già rồi, đương nhiên sẽ ốm đau không ngừng, lúc này bên người có một bác sĩ tốt cũng đã là chuyện vô cùng may mắn rồi. Nếu bản thân có thể tự mở một bệnh viện… Chuyện tốt này người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hai ông cụ càng nhìn Tư Đồ Khiết lại càng cảm thấy cô là người tài không thể vứt bỏ.
Lúc này ở thành phố Đông Hải, tất cả các chú các bác trong dòng họ của nhà họ Cố đều tới dâng hương dập đầu. Bọn họ đến đây đương nhiên muốn nói chuyện với hai ông cụ mấy câu, nhưng lại không nói gì với Tư Đồ Khiết cả.
…
Lúc sau Cố Ngạn đã đến đây, ghế trong nhà chính không nhiều mấy, thấy anh tiến vào, ông Ba liền đứng lên nhường vị trí cho anh, mấy người cùng vai vế đang quỳ cũng vội vàng chào hỏi, người ở bên ngoài mang ghế vào cho anh.
Nhưng Cố Ngạn không ngồi, thấy bên chân Tư Đồ Khiết còn một tấm bồ đoàn, đốt một que hương, cắm hương xong liền thuận thế quỳ xuống bên cạnh cô.
Một người anh họ lớn tuổi nhất muốn nói chuyện với anh mấy câu, dù sao bọn họ đã hơn bốn mươi tuổi mà Cố Ngạn mới có 27 tuổi, lại còn là thanh niên, đã có sự khác nhau về quốc tịch, không có tiếng nói chung, lại thêm hôm nay chỉ là giỗ trăm ngày, chỉ tới thắp hương không ăn uống gì, cho nên mọi người nói chuyện mấy câu rồi rời đi.
Lát sau, Cố Hoài Lễ – cha của Cố Ngao Văn đến, nhìn thấy Cố Ngạn đang quỳ bên đó liền rất kinh ngạc: “Tiểu Bồi cũng đến đây sao?”
Rõ ràng con trai của ông ta đã mời ba bốn lần mà vẫn không được, thế mà anh lại đến đây.
Cố Ngạn nhìn Tư Đồ Khiết, nói: “Đã có con cháu mời, ắt phải tới cân nhắc chọn hôn sự giúp.”
Anh vốn có thể không đến, nhưng cô gái nhỏ ở bên cạnh này đã đặc biệt nhờ cậy, người nghiêm cẩn như Cố Ngạn đương nhiên cũng có chuẩn bị từ sớm, vừa lúc Ngao Văn cũng là người có thể được chọn, Cố Ngạn liền nói: “Về mấy đứa cháu kia, bác Ba và chú Năm đã nhìn chúng lớn lên từ nhỏ rồi, trong lòng cũng có dự định, tôi bận rộn công việc nhưng bớt chút thời gian kiểm tra một chút, các anh cứ làm việc của mình đi, tôi với Tiểu Khiết trao đổi một chút, lát sau cũng sẽ bảo cô ấy biết ngọn nguồn.”
Mặc dù Cố Ngạn lớn lên ở nước M từ nhỏ nhưng Cố Hoài Lễ cũng đã nói chuyện với anh hai lần, phát hiện anh rất hiểu rõ cách đối nhân xử thế trong nước, còn hiểu quy tắc hơn cả người làm anh lớn như ông ta.
Ông Ba và ông Năm cho rằng anh muốn nói tốt cho mấy người cháu, liền nói: “Chúng ta đi tiếp khách, cháu cứ nói chuyện với Tư Đồ Khiết đi, hai đứa một người là bác sĩ trung y, một người là bác sĩ tây y, cũng có nhiều đề tài chung.”
Bảo là muốn nói chuyện, nhưng hai người liếc nhìn nhau, lại im lặng.
Tư Đồ Khiết phá vỡ hoàn cảnh bế tắc này trước, ngón tay chỉ phía sau: “Chú nhỏ, chú xem.”
Cô là hiếu tử, mặc đồ tang trên người, dưới bộ đồ là một bộ váy cổ tròn màu xanh lá cây, làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay của cô. Đôi mắt chớp chớp, nhỏ bé, nhìn ngoan ngoãn đáng yêu.
Nhìn theo ánh mắt của cô, đó là hai chiếc balo mà Cố Ngạn đưa, Tư Đồ Khiết đã đưa tất cả đồ nghề vào trong đó.
Túi cốc vừa là ống kim, vừa là một cốc nước nhựa hình tròn, vừa vặn tốt.
Balo màu xanh bộ đội, cực kỳ hợp với váy của cô.
Cố Ngạn nhìn kỹ một giây, không hiểu sao trong lòng nổi lên cảm giác thành tựu.
Hôm nay anh đi từ đơn vị tới thẳng đây, chỉ mặc áo trong màu xanh bộ đội với quần đen.
Hiện giờ đồng phục quân phục cắt may không đẹp bằng sau này, kiểu dáng cũng cực kỳ quê mùa.
Nhưng dáng người Cố Ngạn rất đẹp, lại mặc thành kiểu hiếm có trong năm nay, rất có cảm giác thời thượng.
Trong ấn tượng của Tư Đồ Khiết, người này vẫn dùng nước hoa, trên người luôn là mùi tùng tuyết thoang thoảng trộn lẫn mùi cam quýt.
Ngón tay anh cũng cực kỳ sạch sẽ, còn sạch sẽ hơn cả ba anh em Cố Vệ Quốc, Cố Vệ Quân và Cố Ngao Văn.
Anh dùng kem trị sẹo của Vô Ưu Đường, hơn nữa còn là đồ chuyên dùng, liền tạo thành một lớp màng che ở trên vết sẹo.
Bởi vì dựa vào quá gần, lại có hai ông cụ ở bên cạnh, Tư Đồ Khiết liền di chuyển ra, nhưng Cố Ngạn cũng dịch theo, hỏi: “Có cậu tên là Cố Vệ Quốc, cũng là con cháu nhà họ Cố, là …” Đối tượng tuyển chọn của cháu.
Nói muốn kiểm tra chọn người giúp cô, người đầu tiên anh nhắc tới lại là Cố Vệ Quốc anh chưa từng gặp mặt?
Tư Đồ Khiết gật đầu: “Đúng vậy.”
Trong lòng cô thầm nói, chẳng lẽ Cố Vệ Quốc tâm cơ thâm trầm, giả dối đã thu phục được chú nhỏ của anh ta rồi? Anh muốn khuyên cô chọn anh ta?
Trong lòng Tư Đồ Khiết chợt không thoải mái.
Lúc này Cố Ngạn hỏi lại: “Có phải trước đây cháu qua lại với cậu ta khá nhiều không?”
Quả thật Lâm Thanh Bạch và Cố Vệ Quốc qua lại với nhau rất nhiều, năm cô bảy tuổi thì đến Vô Ưu Đường, năm ấy anh ta mười sáu, đã tham gia quân ngũ, không giống mấy người con trai khác nhà họ Cố không hiểu chuyện, còn chán ghét cô, âm thầm bắt nạt cô hoặc là xem thường cô. Năm đó lớn hơn rồi, thỉnh thoảng anh ta trở về thăm người thân, sẽ mua kẹo, mua bánh ngọt cho cô ăn.
Anh ta đã nhìn Vô Ưu Đường từ trước, cũng rất thích đến ngồi trong dược đường nói chuyện phiếm với Cố Minh.
Nhưng Cố Minh không coi trọng Cố Vệ Quốc mấy, cũng phải vì nhân phẩm, là mà năm đó quá lớn tuổi.
Mà kiếp trước, cuối cùng Tư Đồ Khiết chọn Cố Vệ Quốc, lại hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện trước đây anh ta đưa kẹo và đưa bánh ngọt cho cô.
Cô nói: “Cháu không tiếp xúc nhiều với anh ta, chỉ coi như có quen biết thôi.”
Cố Ngạn nhướng mày, nói: “Cậu ta đã viết cho tôi một bức thư, ở trong thư viết rất rõ là muốn được thừa hưởng Vô Ưu Đường và chăm sóc cháu, bên trong viết rất rõ ràng, khẩn thiết. Chỉ bằng bức thư đó, tôi cũng khá tán thành cậu ta, cho nên tôi liền điều tra hồ sơ và bệnh án của anh ta, nhưng sau đó tôi lại phát hiện ra một chuyện có chút không đúng lắm…”
Có ý gì?
Chồng cũ cặn bã chẳng những viết thư gửi cho ông Ba, ông Năm và bác sĩ Lưu, anh ta còn gửi cho cả Cố Ngạn nữa sao?
Tư Đồ Khiết không tò mò về bức thư mấy, cô tò mò về “chuyện có chút không đúng lắm” đó là chuyện gì.
Cũng vì quá tò mò, trong phòng lại có nhiều người, cô muốn tiến sát vào để nghe rõ chút, mà ông Ba ở phía sau cô, vì muốn tạo không gian cho người ta, ông ấy liền kéo ghế ra sau một chút, Tư Đồ Khiết bị đẩy gián tiếp, môi liền đụng vào mặt Cố Ngạn.
Trong nháy mắt, Cố Ngạn chưa kịp né tránh, vẻ mặt anh kinh ngạc, vừa kích động.
Cả hai kiếp, số lần Tư Đồ Khiết nhìn thấy Cố Ngạn hoảng hốt cũng không nhiều, đây là lần thứ ba.
Chú nhỏ của cô rất kích động.