Hai người ở một con phố khác tìm được một cửa hàng mua bán vàng.
Nhưng mà một thỏi kim nguyên bảo mười lượng, hai thỏi hai mươi lượng, Đỗ Thụy Vân bọn họ lập tức lấy ra cân hết được 2 cân vàng, ông chủ căn bản là không có nhiều tiền như vậy để trả cho bọn họ.
Hơn nữa một lần bán ra nhiều vàng nhe vậy, cũng phải chứng minh nguồn gốc, tuy rằng Đỗ Thụy Vân nói đây là đồ trong nhà để lại, không có bằng chứng, lão bản cũng chỉ có năng lực mua một thỏi kim nguyên bảo, lại còn ép giá xuống cực kỳ thấp.
Đỗ Thụy Vân cùng Tống Gia Ngôn thương lượng một phen, vẫn đồng ý với đơn giá 391 một khắc bán một thỏi kim nguyên bảo cho ông chủ.
Ông chủ nhận kim nguyên bảo, lập tức bảo vợ đi ra ngoài lấy tiền cho Đỗ Thụy Vân .
Bà chủ cầm thẻ ngân hàng chạy tới vài ngân hàng, mới gom đủ 195000 đồng giao cho Đỗ Thụy Vân.
Theo lời bà chủ nói, để gom đủ tiền, bà còn phải đi tìm thân thích mượn một ít.
Bất quá những việc này không có nhiều liên quan tới Đỗ Thụy Vân, cô nhìn gần mười vạn đồng tiền mặt để trên quầy, còn phải hỏi bà chủ cái túi để được.
Trước khi đi bà chủ còn thêm WeChat của Đỗ Thụy Vân.
Cửa hàng này trừ bỏ thu mua vàng, cũng bán các loại châu báu trang sức.
Hai vợ chồng ông chủ đã buôn bán ở đây nửa đời người, đồ vật vừa vào tay liền biết là hàng thật.
Tuy rằng hiện tại bọn họ không đủ tài chính để mua thỏi vàng còn lại trong tay Đỗ Thụy Vân, nhưng thêm cái WeChat luôn không thiệt, nói không chừng về sau sẽ có tiền mua.
Đỗ Thụy Vân hạ nghĩ trong ngăn kéo còn đặt tám thỏi kim nguyên bảo đó, cũng thuận theo thêm WeChat của bà chủ.
Trước đó, tuy rằng Đỗ Thụy Vân cũng biết kim nguyên bảo đáng giá, nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới lại đáng giá như vậy.
Chỗ trang sức của cô mua chỉ hơn 1 vạn, về cổ đại một chuyển, liền đổi được một trăm lượng hoàng kim, năm mươi lượng bạc trắng.
Một cái kim nguyên bảo lại đổi được mười vạn đồng tiền, vậy bốn bỏ năm lên, này một trăm lượng hoàng kim liền tương đương với hai trăm vạn nhân dân tệ.
Hai trăm vạn là cái khái niệm gì! Đỗ Thụy Vân cả đời này còn chưa thấy nhiều tiền như vậy đâu.
Điều kiện nhà cô chỉ có thể được xem như khá giả, công việc của cô cũng không tồi, cha mẹ cũng có công việc không tệ, tiền lương người một nhà thêm vào cũng coi như là không lo ăn mặc.
Nhưng mà cũng cũng chỉ là không cần lo chuyện ăn mặc mà thôi!
Xã hội bây giờ, chi tiêu nhiều, giá nhà cao, y theo của cải nhà Đỗ Thụy Vân, năm trước khi cô mua nhà, dù Cam Mạn Mai bọn họ lấy hết tài sản gom vào, cũng chỉ đủ mua cho cô một căn nhà 3 phòng ở thành phố Vân thôi, vẫn còn phải trả góp một phần.
Hiện tại thì sao! Đỗ Thụy Vân chỉ bán một chiếc đồng hồ cùng vài món trang sức, lại có giá trị hai trăm vạn.
Lúc này Đỗ Thụy Vân mới thực sự nhận ra — giường gỗ và sự xuất hiện của sương trắng, đối với cô cũng không phải là tai nạn, mà là một kỳ ngộ rất lớn!
Đỗ Thụy Vân đắm chìm trong vui sướng không thể bình tĩnh được, Tống Gia Ngôn nhìn cô như vậy, trong lòng thương tiếc càng sâu.
— Nhìn xem, chỉ bán ra mười lượng hoàng kim là có thể làm cô vui vẻ thành như vậy, có thể thấy được cuộc sống của cô không giàu có.
Bất quá chuyện này cũng làm Tống Gia Ngôn càng có hảo cảm với cô hơn.
Đây là một nữ tử cực kỳ có cốt khí, rõ ràng tình cảnh bản thân rất gian nan, nhưng khi ở Khánh triều, cô vẫn là nguyện ý đem bán của cải, trang sức lấy tiền mặt để báo đáp hắn.
Đây cũng không phải chuyện ai cũng có thể làm.
…… Chỉ có thể nói đây là một sự hiểu lầm tốt đẹp.
Đỗ Thụy Vân nếu sớm biết giá trị của kim nguyên bảo, cô khẳng định sẽ không đưa tất cả kim nguyên bảo cho Tống Gia Ngôn, ít nhất, mình cũng phải giữ lại mười lượng hoàng kim.
Đỗ Thụy Vân ôm số tiền lớn cười ngây ngô, quay đầu lập tức liền đụng phải đôi mắt của Tống Gia Ngôn.
Ý cười trên mặt Đỗ Thụy Vân dần dần cứng lại.
— Cô cười ngây ngô nửa ngày, lại quên mất một chuyện quan trọng nhất.
Kim nguyên bảo này là buổi sáng Tống Gia Ngôn đưa cho cô.
Cũng có nghĩa là — số tiền đáng yêu này, đều! Là! Của! Tống! Gia! Ngôn!!
Không có một chút quan hệ gì với cô.
Nếu nói quan hệ, thì chính là — đã từng có hai trăm vạn bày trước mặt cô, mà cô không có quý trọng.
Nếu thời gian có thể quay lại một lần, cô chỉ muốn nói…… cô đổi ý, cô muốn giữ lại hai mươi lượng, a không, giữ lại mười lượng hoàng kim được không!
Nhưng mà Tống Gia Ngôn từ nhỏ lớn lên trong phú quý, khiếm khuyết quan niệm về tiền tài.
Nhìn Đỗ Thụy Vân bởi vì này số tiền này mà hưng phấn như vậy, trong lòng hắn cũng cảm thấy thập phần vui vẻ.
Hắn thấy Đỗ Thụy Vân đột nhiên ngừng cười ý, cũng không nghĩ nhiều, nhìn bên ngoài người đi đường rộn ràng nhốn nháo, hắn nhỏ giọng nói: “Hiện tại chúng ta có tiền, đi mua một số đồ vật ở thế giới này đi, cầm về Khánh triều, vừa chuyển tay là có thể kiếm không ít tiền.”
Đỗ Thụy Vân không có chú ý tới lời nói thâm ý của Tống Gia Ngôn, còn nhiệt tâm thay hắn lên kế hoạch.
“Không gian giường gỗ không lớn, cho nên không thể đặt đồ vật quá lớn, chỉ nên mua những đồ vật tinh xảo lại hiếm lạ .”
Tống Gia Ngôn gật đầu: “Ta thấy cái gương trong phòng cô không tồi, còn có pha lê được khảm trên cửa sổ, loại đồ vật này đưa đến Khánh triều tuyệt đối sẽ có giá cao trên thị trường.”
“Gương còn dễ, trấn trên có rất nhiều, chỉ cần anh có thể xách, muốn mua bao nhiêu cũng có.”
“Bất quá thủy tinh…… thì hơi khó mang.”
Tống Gia Ngôn vẻ mặt nghi hoặc: “Chẳng lẽ thủy tinh rất đắt sao?”
Đỗ Thụy Vân vội vàng lắc đầu: “Không phải, giá rất rẻ, chỉ là nó dễ bị vỡ, góc cạnh còn đặc biệt sắc bén, không dễ khuân vác, không bằng đổi thành cái khác, đồng hồ thế nào, chỗ hoàng kim này cũng do tôi dùng đồng hồ đổi về.”
Tống Gia Ngôn châm chước một lát, cười gật gật đầu: “Có thể, tiện tay mua ít gương, bất quá số lượng không nên quá nhiều, chuẩn bị vài cái là được, đồ hiếm mới quý, số lượng nhiều bán được giá cao.”
Trấn trên chỉ lớn ngần ấy, tổng cộng cũng chỉ có hai con phố, Đỗ Thụy Vân ở trong trấn tìm được một cửa hàng văn phòng phẩm, thành công mua được mấy cái gương mang theo phong cách cổ đại.
Phỏng chừng ông chủ vì thỏa mãn lòng yêu cái đẹp của nữ sinh, nên cải tiến, gương cầm tay có đường kính hai mươi mấy centimet à tay nắm đều được chạm hoa văn hình hoa hồng, cầm trên tay thoạt nhìn còn có chút hơi hướng cổ đại.
Chỗ gương này đều để ở trong tiệm hơn nửa năm, hiện tại học sinh trung học có chút tiền đều ăn ăn uống uống, ít có ai chịu bỏ ra 30, 40 đồng mua một cái gương.
Hiếm khi gặp người coi tiền như rác giống Đỗ Thụy Vân , ông chủ lại cho cô một cái giá hữu nghị — một cái gương 25 đồng, cơ hồ là bán với giá gốc.
Mua được cái gương tinh xảo, Đỗ Thụy Vân lại chọn một số thứ khác ở trong tiệm trong đủ số.
Ngoài chỗ gương này thì không có cái gì đáng nói, cũng chỉ có kiểu gương với khung plastic bình thường.
Nguyên bản trong lòng Đỗ Thụy Vân còn có chút do dự, bất quá Tống Gia Ngôn nói không sao, hắn chỉ cần gương, lấy về Khánh triều, hắn sẽ bỏ khung ngoài đi, tìm thợ mộc tốt nhất để làm khung gương.
Đỗ Thụy Vân không khỏi dựng thẳng ngón tay cái để tán thưởng Tống Gia Ngôn — đầu óc thật linh hoạt, còn biết thương phẩm với đóng gói.
Lấy gương xong, Đỗ Thụy Vân liền chuẩn bị tính tiền, nhưng mà cô mới vừa móc di động ra, Tống Gia Ngôn liền ôm một đống lớn đồ vật lại đây.
Nhìn hắn ôm một đống đô trong lòng ngực, đến đi đường cũng không xong, Đỗ Thụy Vân vội vàng tiến lên đỡ hộ một ít đồ.
Đỗ Thụy Vân nhìn đồ vật trong lòng ngực, lẩm bẩm nói: “Anh mua cái gì vậy?”
Vừa rồi Tống Gia Ngôn đi loanh quanh trong tiệm mua —
Bút máy, mực nước, cái này cũng có thể lý giải, vì phần lớn thời gian Đỗ Thụy Vân đều nhìn thấy hắn đang đọc sách, nghĩ hẳn là hắn thích đọc sách.
Người đọc sách nhìn thấy văn phòng phẩm mới lạ, muốn mua cũng là bình thường.
Nhưng là vải vẽ, giấy ký hoạ, cùng một đống lớn bút chì, notebook lại là chuyện gì?
Học sinh tiểu học mua sắm trước khai giảng à?
Nghe thấy Đỗ Thụy Vân hỏi như vậy, Tống Gia Ngôn vội vàng cúi đầu nhìn về những thương phẩm mình vừa lựa chọn kỹ càng, ung thanh nói: “Mấy thứ này rất đắt sao? Nếu rất đắt thì tôi không mua nữa.”
Đỗ Thụy Vân đâu chịu được câu này, mắt thấy Tống Gia Ngôn mất mát, lại nghĩ đến thời điểm ở cổ đại đối phương quan tâm mình rất nhiều, cô vội vàng vỗ ngực nói: “Mua! Ý tôi là anh chỉ muốn mua chỗ này thôi sao?”
Vì biểu hiện chân thành trong lời nói, Đỗ Thụy Vân còn chớp chớp mắt với Tống Gia Ngôn.
Nghe Đỗ Thụy Vân nói có thể mua mấy thứ này, Tống Gia Ngôn lập tức vui vẻ ra mặt.
Lại nói tiếp mấy thứ Tống Gia Ngôn mua cũng không đắt, hơn nữa Đỗ Thụy Vân lúc trước mua một đống gương cũng chỉ mới hết hơn hai trăm đồng.
Đỗ Thụy Vân theo thường lệ móc di động ra quét mã, trả tiền, chạy lấy người,
Bởi vì có chỉ dùng một tay không tiện, một túi đồ tô đều là Tống Gia Ngôn xách theo.
Ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm, Đỗ Thụy Vân nghĩ tới ba lô đựng thuốc còn ném ở cổ đại, lại xoay người tới tiệm thuốc mua thuốc trị thương.
Lại nhờ chị gái trong tiệm thuốc thay băng cho, Đỗ Thụy Vân cùng Tống Gia Ngôn mới chuẩn bị đi trung tâm thương mại mua đồng hồ.