Bất quá tuy rằng Tống Gia Ngôn không phản bác chuyện Đỗ Thụy Vân nói mua cái đồng hồ khác, nhưng Tống Quốc công đoạt đồng hồ quả lắc của hắn, hắn cũng sẽ không để mọi chuyện trôi qua như vậy.
Hắn thích đồng hồ quả lắc, cha hắn cũng thích đồng hồ quả lắc, vì thế thậm chí không tiếc dùng chữ hiếu ra trấn áp hắn.
Nhưng mà cha hắn tính sót một chuyện, đó chính là sáng mai hắn phải tiến cung diện thánh, đồ vật hiếm lạ như đồng hồ quả lắc, nói vậy vị nào đó…… cũng sẽ cảm thấy hứng thú.
Cha hắn muốn đồng hồ quả lắc, có thể, chờ lần tới hắn mau cái mới đã.
Dù sao đồng hồ quả lắc kia cũng không thể để lại chỗ Tống Quốc công, bằng không hắn nghĩ buổi tối sẽ không ngủ yên.
Vừa lúc hắn muốn xin từ chức, nghĩ đến bệ hạ cũng sẽ không dễ dàng nhả ra, hắn dùng đồng hồ quả lắc để tặng chút niềm vui cho vị phía trên, đổi về tự do cho bản thân.
Đỗ Thụy Vân không biết Tống Gia Ngôn tính toán cái gì ở trong lòng, chỉ là thấy hắn đột nhiên cười cười, vẻ mặt không có tốt, không khỏi rùng mình một cái.
Đỗ Thụy Vân sờ sờ cánh tay nổi đầy da gà: Vì sao cô cứ cảm thấy chuẩn bị xảy ra chuyện gì đó?
Bên này Tống Quốc công cao hứng cho người hầu dọn đồng hồ quả lắc vào thư phòng của hắn, phất tay bảo quản sự pha một chén trà thơm, cứ như vậy một bên uống trà, đọc sách, rồi lại nhìn kim đồng hồ xoay hết một chỉnh.
Tống Quốc công sau khi ngắm đủ vừa lòng trở lại phòng, Tần thị đang đắp mặt nạ than tre trên mặt, thích ý mà dựa vào đầu giường lật xem sổ sách trong phủ tháng này.
Tống Quốc công vừa đối mặt với thê tử, cả người đã sợ tới mức lui về sau này liên tiếp vài bước.
Nhìn trên mặt thê tử đắp 1 tầng đen như mực, Tống Quốc công đỡ bàn hít sâu rất nhiều lần, mới khó khăn đè xuống trái tim kinh hoàng của mình.
Tống Quốc quay lưng lại, không có dũng khí quay đầu lại nhìn thê tử một cái.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm hoa văn trên bàn, cũng không quay đầu lại hỏi: “Sao, sao nàng lại thành cái dạng này?”
Tháng này sổ sách có chỗ không khớp, Tần thị xem đến thập phần chuyên tâm, cho nên căn bản không có chú ý tới trượng phu đi vào.
Thấy hắn bị mặt nạ dọa sợ, Tần thị vội vàng duỗi tay bỏ mặt nạ trên mặt xuống.
Tần thị vo viên cái mặt nạ lại, khô cằn mà mở miệng trả lời: “Thiếp… Thiếp đang bảo dưỡng, đây là mặt nạ than tre tiểu Hạ cho thiếp, có thể… có thể làm trắng dưỡng ẩm.”
Tần thị là tiểu thư khuê các, từ nhỏ đã bị dạy dỗ phải luôn duy trì trạng thái tốt nhất trước mắt trượng phu, chỉ có như vậy mới có thể vinh sủng không suy.
Hiện giờ bà bị trượng phu bắt gặp bộ dạng bất nhã đắp mặt nạ của mình, cả người bà không tránh được có chút không được tự nhiên.
Tần thị biết suy nghĩ này của mình không đúng.
Bà cùng Tống Quốc công kết hôn nhiều năm, tình cảm phu thê vẫn luôn rất tốt, bằng không bọn họ cũng không có khả năng vừa kết hôn liền ba năm ôm hai đứa.
Nếu không phải thời điểm bà sinh Tống Gia Ngôn bị tổn thương thân mình, khó có thai, hai vợ chồng bọn họ tuyệt đối không có khả năng chỉ có ba đứa con.
Lúc ấy Tần thị biết chính mình không thể mang thao nữa, trong lòng cũng là từng có mờ mịt.
Nữ nhân nếu không thể sinh con, vậy bà còn có thể dựa vào cái gì đây?
Lúc ấy tổ mẫu Tống Gia Ngôn Còn sống, cứ nhắc mãi chuyện con nối dõi của con trai đơn bạc, tôn tử duy nhất thì ốm yếu từ nhỏ, cũng không biết có thể trưởng thành hay không.
Tần thị làm danh môn quý nữ, từ nhỏ đã được học cách làm đương gia chủ mẫu, chủ mẫu nhà cao cửa rộng, điều kiêng kị nhất chính là chuyên sủng ghen tị.
Nghe mẹ chồng nhắc vài lần, rất nhanh Tần thị liền thu xếp nâng nha hoàn hồi môn của chính mình thành tiểu thiếp.
Trên thực tế hai nha hoàn hồi môn của Tần thị vốn dĩ chính là nhà mẹ đẻ chuẩn bị cho bà, để những khi thân mình bà không tiện sẽ thay bà hầu hạ phu quân, không đến mức bị nữ nhân khác lung tung rối loạn tới phân sủng.
Tuy nói sau khi thành thân Tống Quốc công cực kỳ tôn trọng Tần thị, hai phu thê kết hôn từ thời niên thiếu, tình cảm cũng thâm hậu, nhưng trong lòng Tần thị vẫn không yên tâm.
Khi bà trẻ tuổi mỹ mạo, tự nhiên là có thể lung lạc được tâm trượng phu tâm, nhưng chờ bà tuổi già sắc suy thì sao?
Lúc ấy bà cũng từng nghĩ tự bà sẽ nạp thiếp cho Tống Quốc công, từ mang mấy oanh oanh yến yến không rõ từ bên ngoài về, còn không bằng bà chủ động thu xếp cho hắn trước, còn có cái thanh danh hiểu lý lẽ.
Nha hoàn hồi môn tốt xấu cũng là người của nhà mẹ đẻ bà, cha mẹ huynh đệ đều làm việc ở Tần phủ, làm người một nhà thượng vị, không cần lo lắng về sau các nàng sẽ uy hiếp đến địa vị chủ mẫu của mình.
Chuyện lúc sau, Tống Quốc công không vui, cảm thấy thê tử xem nhẹ chính mình, quan hệ hai người cũng lạnh nhạt nhiều năm.
Bất quá khi con cái càng ngày càng lớn, con gái lớn trở thành Thái Tử Phi.
Quan hệ hai vợ chồng bọn họ mới xem như chậm rãi ấm lại, hiện giờ Tống Quốc công có tuổi, càng thấy thê tử tốt, bình thường phần lớn thời gian đều ngủ ở chủ viện, hiếm khi đi qua phòng di nương.
So với các phu nhân khác trong kinh thành, Tần thị cảm thấy chính mình đã thực hạnh phúc.
Bà nuôi con gái, con trai đều cực kỳ xuất sắc, lại được trượng phu kính trọng, quản lý hậu viện cũng không có có nhiều oanh oanh yến yến chọc bà phiền lòng.
Một phòng thiếp thất duy nhất cũng là nha hoàn của bà.
Cũng là người thành thật bổn phận, chưa từng có suy nghĩ muốn tranh sủng với bà, trước kia chỉ một lòng suy nghĩ nuôi lớn con gái của mình, hiện tại, cũng chỉ nghĩ cách cho con gái xuất giá vẻ vang.
Tần thị cũng chưa bao giờ bạc đãi hai mẹ con bọn họ, tìm nhà chồng cho thứ nữ cũng tìm nhà nhất đẳng thanh quý. Cũng không có bởi vì nàng không phải con gái ruột mà khinh mạn nàng, tùy ý an bài hôn sự của thứ nữ.
Hiện giờ mắt thấy chuyện con trai cũng bắt đầu có tin tức, Tần thị thật sự cảm thấy mình đã không có gì ưu sầu.
Khi Tống Gia Ngôn tới nói chuyện, Tống Quốc công cũng không ở đây, cho nên hiện tại ông còn chưa biết lai lịch của Đỗ Thụy Vân , còn mang vẻ mặt kỳ quái hỏi Tần thị: “Vị Đỗ cô nương này rốt cuộc có thân phận gì, trong tay thế nhưng có nhiều thứ hiếm lạ cổ quái như vậy.”
Tống Quốc công nhiều năm ở địa vị cao, không khách khí nói, phần lớn đồ vật hiếm lạ Khánh triều hắn đều thấy qua, nhưng đồ vật hiếm lạ như đồng hồ quả lắc, hắn cực kỳ xác định trước hôm nay, ở Khánh triều không có.
Chư quốc xung quanh cũng không có, trân bảo hiếm lạ như vậy, nếu các chư quốc có thì đã sớm lộ ra tiếng gió.
Nghe trượng phu hỏi cái này, Tần thị chỉ có thể cho tất cả hạ nhân gian ngoài lui ra, chờ đến trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, bà mới hạ giọng thuật lại lời buổi sáng con trai nói với bà.
Tần thị nói xong, Tống Quốc công ngơ ngác mà ngồi ở đầu giường, hồi lâu cũng chưa thể phục hồi tinh thần.
Nhiều năm như vậy cùng chung chăn gối, Tống Quốc công thập phần xác định thê tử không nói giỡn, hơn nữa đồng hồ quả lắc và đồ vật kỳ lạ trên tay thê tử, làm hắn không thể sinh ra chút nào nghi ngờ.
Hắn tự mình lẩm bẩm: “Thì ra là thế.”
“Không nghĩ tới thế gian còn có chuyện không thể tưởng tượng như vậy.”
“Còn không phải sao, đây là tạo hóa của con trai chúng ta, ông trời biết ở Khánh triều hắn khó có thể tìm được nữ tử hợp ý, cho nên liền đem tiểu Hạ đưa đến bên người hắn.”
Hai vợ chồng cứ như vậy sóng vai dựa vào trên giường, ngươi một lời ta một ngữ nhỏ giọng hàn huyên.
Nghe nói trượng phu đoạt đồng hồ quả lắc của con trai, Tần thị lập tức tỏ vẻ không tán đồng, bà liếc trượng phu một cái, tức giận nói: “Ngài đã mấy chục tuổi rồi, sao còn tranh đồ với con trai?”
Tống Quốc công cũng biết chuyện này xác thật mình làm không ổn lắm, có chút tự tin không đủ giảo biện nói: “Ta làm sai chuyện gì? Không phải đã nói sao, ta chỉ mượn tới chơi hai ngày, đỡ ghiền liền trả cho nó.”
“Ha ha” Cùng chung chăn gối nhiều năm như vậy, Tần thị biết rõ tính tình trượng phu.
Không chút khách khí nói, bà có thể khẳng định, bảo bối của con trai mà rơi vào tay trượng phu, muốn đòi lại cơ hồ là không có khả năng.
Tựa như mấy rương đồ cổ tranh chữ hắn giấu ở trong thư phòng kia, trân phẩm bản đơn lẻ, một khi rơi vào trong tay của hắn, người khác không dễ mà thấy được.
Tần thị bất đắc dĩ quở trách nói: “Ngài nói xem, đồ vật yêu thích của con trai, một hai phải đoạt cũng liền thôi, nhưng tốt xấu ngài cũng phải cho hắn một chút ngon ngọt đi, mấy bức họa trong thư phòng của ngài đó, ngài tùy tiện chọn cho Nguyên Tư một hai cái, chuyện này không phải sẽ xong sao.”
Đồ Tống Quốc công cất giữ rất phong phú, mấy thế hệ Tống gia truyền thừa xuống dưới không ít trân phẩm, tranh chữ danh gia, hắn thân là thầy của thiên tử, đứng đầu đám văn nhân, mấy năm nay chính mình lại tích góp được không ít bảo bối.
Mấy thứ này bình thường Tống Quốc công đều cất cẩn thận vô cùng, ngay cả Tống Gia Ngôn, cũng chỉ chọn lúc phụ thân ở thư phòng thì đi qua xem đỡ nghiện, còn không cho hắn chạm vào.
Thật ra cũng không phải Tống Quốc công bủn xỉn, mà là bảo bối ý mà, đặc biệt là một ít đồ cổ lâu đời, bởi vì lúc ấy sức sản xuất thấp, không có giấy Tuyên Thành, sử dụng lụa hoặc là hoàng giấy bản thập phần mỏng manh, một khi không cẩn thận sẽ bị hư, tự nhiên là không thể chạm tay vào, bình thường khi ông giám định và thưởng thức còn cẩn thận hơn.
Suy nghĩ Tống Quốc công thập phần đơn giản thô bạo.
Dù sao ông tổng cộng cũng chỉ có một đứa con trai là Tống Gia Ngôn, về sau hết thảy tài sản đều muốn để lại cho hắn, hiện tại mấy thứ này cũng chỉ để ông tạm thời bảo tồn mà thôi.
Nhưng hiện tại Tống Quốc công mới từ chỗ con trai ‘ mượn’ một bảo bối hiếm lạ trở về, vốn dĩ có chút chột dạ, cho nên lúc này nghe thê tử nói như vậy, trong lòng hắn cũng không mâu thuẫn như trước.