Đỗ Thụy Vân đang băn khoăn thì một câu nói từ đồng nghiệp đã giải đáp thắc mắc cho cô:
“Còn không phải muốn bệnh viện trả cho ít tiền sao, tình huống con gái cô ta không tốt, mấy ngày nay ở nhi khoa tốn không ít tiền thuốc men.”
“Gia cảnh nhà cô ta vốn không tốt, phỏng chừng sản phụ cũng nghĩ trong nhà không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa bị người trong nhà tẩy não mấy ngày, cho nên cũng muốn kiếm một khoản từ bệnh viện.”
Đỗ Thụy Vân nghe vậy trầm mặc một hồi lâu, nhân tính của con người thật sự không chịu nổi nhiều thử thách.
Hiện tại Đỗ Thụy Vân đã không còn quan tâm nhà sản phụ kia, cô chỉ quan tâm rốt cuộc khi nào chuyện này mới kết thúc, khi nào cô có thể đi làm.
Cô nhắn hỏi trên WeChat: “Vậy ban giám đốc bệnh viện định giải quyết thế nào?”
Rất nhanh đồng nghiệp đã trả lời lại.
“Không rõ lắm, nghe nói ý viện trưởng là sẽ thỏa hiệp.”
“Kể cả không trả tiền cho bọn họ, thì lần này sản khoa cùng nhi khoa bên kia, cũng làm không công một hồi rồi.”
Nếu gia đình sản phụ vẫn tiếp tục làm ầm ĩ, bệnh viện khẳng định sẽ bị tổn thất lớn hơn. Cho nên một điều nhịn chín điều lành, bệnh viện đại khái muốn đồng ý giảm miễn một phần tiền thuốc men cho sản phụ và con gái cô ta, đương nhiên, cũng có thể là hoàn toàn miễn phí.
Xét cho cùng, so với việc phải chi trả mười vạn đồng tiền thuốc men, việc bệnh nhân bị làm phiền không thể nghỉ ngơi tốt còn quan trọng hơn. Còn có ảnh hưởng từ dư luận xã hội, cũng là một chuyện mà bệnh viện không thể không suy xét đến.
Trò chuyện với đồng nghiệp xong, Đỗ Thụy Vân nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, thật lâu không thể đi vào giấc ngủ.
Hiện tại mấy chuyện xung đột trong bệnh viện càng ngày càng nhiều, nguyên nhân căn bản, có phải cũng là vì bệnh viện luôn theo phương châm một điều nhịn chín điều lành, luôn nguyện ý nhượng bộ, cho nên mấy đám người gây chuyện này lại càng được đà lấn tới?
Người tới bệnh viện gây chuyện khẳng định cũng không phải người có tố chất. Gặp loại người không chịu nói lý như vậy, cứng rắn không thỏa hiệp cũng không phải biện pháp, đặc biệt khi bệnh viện là nơi cần giữ trật tự và an tĩnh.
Nếu quốc gia có thể đưa ra chính sách, chế định hợp lý xử phạt những tình huống như này thì tốt rồi.
Phàm là người gây chuyện trong bệnh viện, đều ghi vào danh sách đen của bệnh viện, bệnh viện có quyền cự tuyệt chữa bệnh cho bọn họ. Như vvy có lẽ sẽ giảm số lượng xung đột trong bệnh viện.
Nhưng Đỗ Thụy Vân biết, chuyện này cũng không đơn giản như vậy.
Rốt cuộc bọn họ làm bác sĩ, thiên chức chính là trị liệu người bệnh, cho dù có quy định như vậy, đến khi thật sự gặp người bệnh nặng quấn thân, những trường hợp cần cấp cứu, bệnh viện cũng không nhất định có thể tàn nhẫn từ chối người bệnh ngoài cửa, để bọn họ chờ chết.
Với hàng loạt cảm xúc xâm chiếm tâm trí, đêm qua cô còn mơ thấy bị ai đó đuổi chém với một con dao nhỏ.
Tâm trạng vốn không tốt, lại bị Cam Mạn Mai cứng rắn lôi dậy khỏi giường, khiến cả buổi sáng cô đều bực bội.
Tình trạng của cô không qua khỏi mắt Tống Gia Ngôn. Anh nói với Cam Mạn Mai: “Dì Mai, dường như Tiểu Hạ không khỏe. Nếu vậy, hôm nay chúng ta không cần đi chơi nữa.”
Cam Mạn Mai nghe vậy liếc con gái một cái rồi hừ lạnh: “Nó có cái gì mà không thoải mái, là chưa tỉnh ngủ trong lòng không thoải mái, mặc kệ con bé, giờ đi ngủ thì không ngủ, chỉ thích ôm di động xem, sớm hay muộn cũng bị mù.”
Lúc sau Cam Mạn Mai nữ sĩ cực kỳ bất mãn với thói quen sinh hoạt không khỏe mạnh của người trẻ tuổi hiện tại.
Cái này làm cho người đêm qua cũng ôm di động xem video đến 12 giờ đêm như Tống Gia Ngôn, nháy mắt không có tự tin, ấp úng mãi rốt cuộc nói không nổi một câu.
Chuyện buổi tối xem di động quá muộn sẽ biến thành người mù đã bị hắn ghi tạc trong lòng, hạ quyết tâm về sau không sử dụng di động quá độ như đêm qua.
Dù có vẻ cứng rắn, nhưng Cam Mạn Mai vẫn quan tâm đến con gái. Lên xe, bà để Đỗ Thụy Vân ngồi ghế phụ, ngả ghế cho cô nghỉ ngơi, còn mình thì ngồi phía sau trò chuyện với Tống Gia Ngôn.
Hôm nay Tống Gia Ngôn không mang mũ lưỡi trai, cũng không mặc áo sơ mi và quần jean mà Đỗ Thụy Vân đã mua.
Tuy rằng trong mắt Cam Mạn Mai, kể cả khi Tống Gia Dù trong mắt Cam Mạn Mai, Tống Gia Ngôn mặc hiện đại cũng rất đáng yêu, nhưng mặc trang phục cổ đại mới thể hiện được toàn bộ khí chất của hắn.
Mặc quần áo nguyên bản của mình ra cửa, trong lòng Tống Gia Ngôn vẫn có chút thấp thỏm.
Cam Mạn Mai nói hiện tại trên đường có rất nhiều người mặc Hán phục, mọi người đã sớm coi chuyện này là bình thường, cho nên hắn mặc như vậy không có gì là lạ cả.
Tống Gia Ngôn nghe vậy lưỡng lự nhìn Đỗ Thụy Vân một cái, Đỗ Thụy Vân cũng ráng lên tinh thần tỏ vẻ tán đồng với lời nói của Cam Mạn Mai.