Anh như vậy, rất khác với dáng vẻ cao quý và tao nhã lúc mới gặp.
Có một cảm giác yếu đuối hiếm thấy.
Phan Hằng đúng lúc ho nhỏ một tiếng: “Tổng giám đốc Phó có lẽ đã quá mệt mỏi, cũng hơn một tuần rồi anh ấy chưa có một giấc ngủ ngon nào, đêm nào cũng bị mất ngủ.”
“Hay là để tôi gọi anh ấy dậy nhé?”
Trịnh Thiển nhìn màu xanh đen mờ nhạt dưới mí mắt của đối phương, sau đó lại nhìn cổ tay bị nắm chặt của mình, cô cụp mắt xuống: “Đợi anh ấy tỉnh lại đi.”
Cô ngồi xuống bên cạnh Phó Vân Trạch, cảm nhận làn gió nhẹ trong rừng trúc, bèn bảo Liễu Nghệ đang nhìn đến choáng váng lấy giúp một cuốn sách để đọc.
*
Phó Vân Trạch cảm giác như bản thân đã lâu rồi chưa có một giấc ngủ ngon và yên ổn đến vậy, sự mệt mỏi trong cơ thể dường như đã biến mất, từ trước đến nay đầu óc chưa bao giờ tỉnh táo đến thế, thậm chí còn có một số manh mối về nút thắt của dự án nghiên cứu khoa học kia nữa.
Nhưng thực ra anh chỉ ngủ có một tiếng mà thôi.
Phó Vân Trạch ngồi dậy từ chiếc ghế dài, bất tri bất giác nhận ra rằng mình vẫn đang ở trong rừng trúc của Hoa Gian Tập, với mùi thơm của cỏ cây gần trong gang tấc, vương vấn ở trong mũi, mạch suy nghĩ của anh chậm rãi quay trở về.
Tay Phó Vân Trạch vẫn đang nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái, thậm chí còn có một chút vết đỏ do dùng lực gây ra, vô cùng nổi bật trên làn da trắng sứ.
“Xin lỗi, tôi…”
Phó Vân Trạch vội buông ra giống như bị bỏng.
Là Thái tử gia của Phó thị, vậy mà anh lại chưa từng gặp phải chuyện như vậy bao giờ, vẻ bình tĩnh trước đây đã hoàn toàn biến mất.
Tai Phó Vân Trạch đỏ bừng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, giọng nói có chút ngập ngừng:
“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi chỉ…”
Dù có nói thế nào thì cũng giống như đang viện cớ, có lẽ vẫn sẽ bị coi là biến thái.
Phó Vân Trạch cười khổ trong lòng.
Trịnh Thiển không để ý, cười nói:
“Không sao, trời cũng đã tối rồi, mọi người cũng nên trở về đi thôi.”
Phó Vân Trạch liếc cô một cái, lông mi dài rũ xuống: “…Ừm.”
“Tôi cũng trồng rất nhiều loài thực vật ở trong văn phòng, nếu cô có thời gian, có thể tới đó giúp tôi xem qua được không? Tư vấn có trả phí, từ góc độ chuyên nghiệp.”
Trịnh Thiển gật đầu: “Được, nhưng có lẽ sẽ phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.”
…
Sau khi tiễn đám người Phó Vân Trạch, Trịnh Thiển ngồi trước cửa sổ, liếc nhìn cổ tay đỏ bừng của mình.
Dấu vết đó sắp biến mất, nhưng dường như cô vẫn có thể cảm nhận được lực nắm của đối phương.
Có lẽ do nhiệt độ mùa hè cao nên tay của người đàn ông rất nóng, hơn nữa anh còn nắm chặt, bàn tay khớp xương rõ ràng đó ôm trọn lấy cổ tay cô, đầu ngón tay mang theo những vết chai mỏng khó thấy, còn có thể cảm nhận được sự cọ xát nhè nhẹ.
Lông mi Trịnh Thiển khẽ run, cô đứng dậy mở cửa sổ, không khí trong lành ẩm ướt ùa vào, xua tan đi ‘sức nóng’ trong lòng cô, nhưng lại không có cách nào để ngừng suy nghĩ được.
Cảnh tượng hôm nay hiện ra như một bộ phim tua nhanh ở trong đầu cô, từng khoảnh khắc đều vô cùng rõ ràng, không còn là người đàn ông trong bức ảnh nằm sâu bên trong trí nhớ nữa, mà nó đã trở thành một cảnh quay hoàn chỉnh gồm nhiều chi tiết.
Dường như hình ảnh trên tờ giấy trắng đã biến thành mô hình 3D đẹp mắt, sống động và chân thực.