[Dịch] Người Người Tâng Bốc Vườn Nông Sản Của Tôi

Chương 129

Quên đi, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa.

Họ mới gặp nhau lần đầu tiên nên nghĩ nhiều về chuyện đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cô vẫn còn rất nhiều thứ phải giải quyết, không thể lãng phí thời gian vào việc này được.

Trịnh Thiển đưa cho mỗi nhân viên một phong bì đỏ trị giá 200 đồng như một lời cảm ơn, đồng thời cảm ơn cả nhóm đã làm việc chăm chỉ.

Liễu Nghệ chắc chắn đã kiểm tra điện thoại di động, sau khi nhìn thấy liền trả lời: “Cảm ơn quản lý! Không có gì vất vả, quản lý mới là người vất vả nhất.”

Hôm nay cô ấy gần như không làm gì nhiều, đều là quản lý chăm sóc khách hàng lớn.

Nhận được phong bao lì xì, vui quá~

Trịnh Thiển mỉm cười, đang định đứng dậy đi tắm, điện thoại trên tay đột nhiên rung lên mấy lần.

Cô cầm điện thoại lên, bèn thấy là Phan Hằng gửi tin nhắn đến.

Để thuận tiện cho việc liên lạc, bên kia đã add cô bằng tài khoản công việc của mình.

Phan Hằng: “Quản lý, trong văn phòng của Tổng giám đốc Phó có rất nhiều cây cối. Mong cô có thể tới kiểm tra tình trạng của chúng. Chúng ta thỏa thuận thời gian nhé, thứ Hai tuần sau có được không?”

Thứ Hai tuần sau?

Lúc đó vẫn đang trong kỳ nghỉ hè, lượng khách đến tham quan rất đông nên cô tạm thời không thể rời khỏi vườn bách thảo được.

Trịnh Thiển trả lời đối phương:

“Tuần sau có lẽ tôi hơi bận. Thời gian cụ thể không thể xác định được. Khoảng hai tuần nữa đi, lúc đó tôi sẽ chủ động liên lạc với anh.”

Phan Hằng: “Được, tôi sẽ cố gắng phối hợp với thời gian của cô.”

*

Công ty khoa Học Công Nghệ Tương Lai.

Do gần đây có nhiều dự án lớn, hầu hết các tầng vẫn bật đèn sau 9 giờ, đặc biệt là bộ phận R&D, hầu như đều bận đến sau 11 giờ đêm.

Đương nhiên phúc lợi rất tối, bữa tối là buffet hải sản trị giá 128 đồng, có phụ cấp đồ ăn nhẹ ban đêm và tính lương tăng ca.

Đặc biệt là tiền thưởng dự án vô cùng hào phóng, đó là lý do tại sao mọi người đều làm việc rất nhiệt tình.

Đèn trong văn phòng tổng giám đốc vẫn sáng.

Sau khi rời khỏi Hoa Gian Tập, Phó Vân Trạch đã trở lại công ty.

Trải qua lần nghỉ ngơi và chữa lành trong rừng trúc, mọi mệt mỏi mấy ngày qua của anh đều tan biến hết sạch, trạng thái tinh thần khôi phục đến mức tốt nhất, tế bào não hoạt động mạnh hơn bình thường gấp mấy lần, thậm chí anh còn nghĩ ra được giải pháp cho những vấn đề chưa giải quyết được.

Phó Vân Trạch ngồi ở bàn làm việc, những ngón tay dài nhảy múa trên bàn phím nhanh đến mức khó có thể nhìn thấy.

Anh có linh cảm trong vài ngày tới sẽ có một bước đột phá lớn trong nghiên cứu.

Điều này xảy ra nhanh hơn nhiều so với anh dự đoán.

Áo sơ mi của Phó Vân Trạch vừa được thay, vẫn là loại được may vô cùng tinh xảo và không dính chút bụi nào, nút tay áo bằng bạc lấp lánh dưới ánh sáng, khiêm tốn mà nội liễm.

Chỉ là dường như bị nhiễm một mùi hoa sen và một mùi hương mơ hồ khác, khiến ngón tay của Phó Vân Trạch đang gõ số liệu đột nhiên ngừng lại.

Anh thất thần trong giây lát, sau đó nhanh chóng quay trở lại trạng thái làm việc.

Trong giờ nghỉ, Phó Vân Trạch rời mắt khỏi màn hình, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Phan Hằng.

Phan Hằng đương nhiên hiểu ý của đối phương, lập tức trả lời: “Tôi đã hỏi rồi, tuần sau quản lý Diệp không tiện, lúc đó đang trong kỳ nghỉ hè, khá bận rộn, ít nhất phải hai tuần sau mới có thời gian rảnh.”

Bình Luận (0)
Comment