Khuôn mặt ấy giống như được chụp ra từ máy ảnh đời mới nhất, màu sắc tươi sáng, mỗi một bức ảnh đều vô cùng rõ ràng, cho dù có nhắm mắt lại thì vẫn có thể nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Vào một buổi chiều lúc Trịnh Thiển đang học năm hai đại học, khi hoàng hôn buông xuống, sau khi làm xong công việc làm thêm bán thời gian, cô đã đứng chờ xe ở trạm xe buýt.
Ráng chiều phía xa xa khiến cho đôi đồng tử trong veo của cô gái trở nên có chút ấm áp. Ánh nắng màu vàng cam làm dịu đi đường nét trên khuôn mặt, bóng dáng duyên dáng khiến cho người ta không nhịn được mà cảm thấy kinh ngạc.
Đứng cách cô không xa, có hai nữ sinh trạc tuổi nhau đang ngồi trên ghế dài xem tạp chí, thỉnh thoảng lại kinh hô vài tiếng ‘Trời ơi, đẹp trai thật sự’, ‘Người đâu mà đẹp trai quá đi mất’, mấy lời này cũng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Xe buýt chạy vào trạm, trùng hợp lại chính là chuyến mà hai nữ sinh kia định đi.
Họ vội vàng bước lên xe buýt, một người lúc đi ngang qua lại vô tình va phải Trịnh Thiển, bởi vậy nên cô cũng nhìn thấy được bức ảnh ở trên tạp chí.
Đó là ảnh chụp trực diện của một người đàn ông, đã bị cánh tay của nữ sinh che mất một phần, góc chụp cũng hơi nghiêng nhưng vẫn lọt vào tầm mắt của Trịnh Thiển một cách trọn vẹn.
Giữa khung nền xám, khuôn mặt của người đàn ông vô cùng lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mín lại, hiệu ứng ánh sáng làm cho các đường nét trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng, ngũ quan vô cùng tuấn mỹ, làn da thì trắng lạnh như ngọc, từ đầu đến chân như thể được khắc lên hai chữ ‘tinh xảo’.
Bộ vest màu xám chì tôn lên vóc dáng vai rộng eo thon của người đàn ông. Quần áo được là lượt phẳng phiu, nhìn chất vải thì có vẻ như là đồ hiệu cao cấp, áo sơ mi được cài khuy kín đáo, cà vạt cũng được thắt một cách chỉnh tề, chỉ để lộ ra một phần hầu kết hơi nhô lên.
Mang lại cho người ta cảm giác cô đơn giống như tuyết trên núi cao, chỉ cần đứng ở đó thôi là có thể khiến người khác không dám lại gần, giống như một tác phẩm nghệ thuật được trưng bày ở trong cung điện, cao quý trang nhã, khiến người ta ấn tượng khó quên.
Giây tiếp theo, hai nữ sinh đã vội vàng bước lên xe, bị dòng người đông đúc bao phủ, mà Trịnh Thiển chỉ một ánh mắt đã nhớ kỹ khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của người nọ.
Mang theo sự thôi thúc kỳ lạ, sau khi trở lại ký túc xá, việc đầu tiên Trịnh Thiển làm chính là mở máy tính lên, phá lệ tìm kiếm những minh tinh đang nổi mấy năm gần đây, lại phát hiện ra trong số họ không có ai là người kia.
Chẳng qua lúc này, đầu óc đang bị mê muội bởi nhan sắc mỹ miều của Trịnh Thiển cũng dần dần tỉnh táo lại.
Cho dù có biết được là ai thì sao chứ?
Trịnh Thiển một tay chống cằm, nhìn thoáng qua số dư bên trong thẻ ngân hàng.
Ừm… Mua mấy chục cuốn tạp chí giúp người nọ tăng doanh số?
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà nở một nụ cười.
Cho dù có là bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp ở viện bảo tàng Louvre, thì chỉ cần ngắm một lần là được, bản thân không có nhu cầu, cũng không có khả năng để trân trọng nó.
Tối mai còn có hai lớp dạy kèm —— thế là Trịnh Thiển đang học đại học năm hai đã tắt máy tính đi, lấy tài liệu giảng dạy ra, bắt đầu tập trung chuẩn bị cho tiết học.
Lúc này, Trịnh Thiển cảm nhận được ánh nắng càng lúc càng gay gắt, bèn dời những chậu cây ưa bóng mát vào trong nhà, tiếp đó cô đi đến nhà kho để sắp xếp lại những công cụ còn sót lại.
Có vài công cụ đã rỉ sắt, nhưng vẫn có thể sử dụng được.
Mà những hồi ức vừa rồi tất nhiên là bị ném ra sau đầu, giống như sân phơi đã được nước mưa cọ rửa sạch sẽ, không hề để lại một chút dấu vết nào.
*
Trung tâm thành phố W – Thung lũng Khoa Học và Công Nghệ.
Đây là khu trung tâm có giá đất cao nhất trung tâm thành phố, ngoại trừ giao thông thuận lợi, môi trường tuyệt đẹp, nơi này còn là biểu tượng cho sức mạnh của công ty.
Cũng giống như tòa cao ốc công nghệ tương lai cao 286 mét này, logo vô cùng nổi bật, cao đến trọc trời, tượng trưng cho địa vị cao nhất của ngành sản xuất khoa học kỹ thuật. Và đây cũng là công ty niêm yết tiềm năng và sinh lời nhiều nhất dưới trướng tập đoàn Phó thị.
Cả tòa cao ốc có tổng cộng 55 tầng, có sức chứa hàng nghìn công nhân viên, người đến người đi vô cùng tấp nập; chỉ có tầng trên cùng là yên tĩnh trống trải nhất. Nơi này có thang máy riêng đi thẳng lên, là ‘vùng cấm’ mà người bình thường không thể đặt chân tới.
Trợ lý tổng hợp Phan Hằng cầm theo một hộp cơm tinh xảo chào hỏi vài vị giám đốc, sau đó anh ấy quẹt thẻ bước vào thang máy.
Nút bấm tầng 54 sáng lên, thang máy rất nhanh đã đi lên.
‘Đinh ’ một tiếng, cửa thang máy mở ra, đập vào mắt chính là mặt tường treo đủ các loại tác phẩm nghệ thuật, mặt sàn lát đá cẩm thạch bóng loáng tinh tế, tấm thảm lông dê mềm mại trải dài đến tận cuối hành lang.
Đã quen với cách bố trí chật chội của khu văn phòng ở tầng dưới, thế nên khi vừa bước vào đây, sẽ không nhịn được mà cảm thấy không gian rộng rãi thoáng đãng, không chỉ ở mặt thị giác, chiều cao của mấy tầng trên cùng cũng lớn hơn các tầng dưới rất nhiều.
Tông màu chủ đạo trong lối trang trí ở tầng này chính là đen và trắng, trông vô cùng cao cấp và độc đáo, kết hợp với đồ nội thất cùng tông, phong cách đồng đều, thế nhưng lại tạo cho người ta cảm giác lạnh lẽo khi đứng ở trên cao.
Mỗi lần Phan Hằng đi qua hành lang này, đều có một loại ảo giác rằng bản thân đã đứng trên một tầm cao mới.
‘Bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp’ trong miệng Trịnh Thiển lúc này đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa văn phòng.
Khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, đôi chân dài hơi duỗi ra, chiếc áo sơ mi trắng được là phẳng phiu ôm sát vào cơ thể, ngay cả chiếc cúc áo bằng bạc bình thường nhất cũng trở nên quý phái hơn nhờ vào khí chất của người đàn ông.
Phó Vân Trạch nhanh chóng lật xem hợp đồng, ngón tay dài nắm lấy cây bút, cùng với tiếng xột xoạt khi ngòi bút lướt qua trang giấy, nét chữ mạnh mẽ hữu lực được ghi lên ở góc dưới bên phải hợp đồng, lộ ra vài phần nội liễm sắc bén.
Bàn tay bởi vì dùng sức cũng để lộ ra đường nét rõ ràng, thon dài trắng trẻo, xương cốt rõ ràng, trên mu bàn tay còn có thể thấy được một cách mơ hồ mạch máu màu xanh lơ.
Bất cứ ai nhìn thấy đôi bàn tay này đều sẽ không tự chủ được mà nghĩ đến dáng vẻ khi chủ nhân của nó chơi đàn piano, cao quý thanh lịch, có thể nói chính là món quà của tạo hóa.
Sau khi đã ký xong hợp đồng, Phó Vân Trạch bèn ho hai tiếng, anh hơi nhíu mày, có chút không thoải mái.