[Dịch] Nữ Chủ Bàn Tay Vàng Mang Hạnh Phúc

Chương 167 - Chuong 167

Triệu Đại Căn căn bản không tin những gì Triệu Oánh đã nói lúc trước, vì thế ông ta tự mình nghiêm túc chứng thực. 

Ở trong lòng ông ta, Triệu Oánh con gái ông ta vẫn luôn hướng nội, thành thật, tính cách bình thường cũng giống hệt ông ta, không nói nhiều, phần lớn thời gian đều là yên lặng làm việc. 

Trong nhà, ngược lại là người bạn già Đường Ngọc Lan của ông ta, cùng con rể Đổng Đại Dũng nói nhiều hơn một chút, một người thích tự mình nói với bọn họ một ít chuyện gia đình, người còn lại đối với ăn uống có rất lớn nhiệt tình, ngẫu nhiên cũng sẽ phát ra chút oán trách không liên quan gì cả.

Đây vẫn là lần đầu tiên ông ta biết Đổng Đại Dũng cư nhiên còn có một mặt khác từ trong miệng con gái mình. 

Là một người cha, ông ta tất nhiên là sẽ tin tưởng vô điều kiện lời nói của con gái mình, chính là bởi vì như thế, Triệu Đại Căn mới hoàn toàn khiếp sợ đối với những nội dung tin tức được tiết lộ bởi con gái mình.

Triệu Oánh vẫn luôn phủ nhận việc Đổng Đại Dũng ức hiếp cô ấy, dù sao thì Đổng Đại Dũng cũng không dám trắng trợn khi dễ cô ấy.

Sau khi nghe Triệu Oánh lại một lần nữa phủ nhận chuyện này thì trái tim đang lo lắng về việc con gái mình bị bắt nạt của Triệu Đại Căn rốt cuộc cũng bớt lo lắng hơn, nhưng vẫn còn có chút lo lắng: “Oánh Oánh, vậy sau này con định làm như thế nào?”

“Cha, con đã nghĩ kĩ về sau cần phải làm gì rồi, việc này cha và mẹ không cần nhúng tay vào, con có thể giải quyết được. Nếu sau này thật sự không giải quyết được thì con sẽ chủ động tìm cha mẹ hỗ trợ.” Triệu Oánh cười trấn an Triệu Đại Căn đang lộ vẻ lo lắng một tiếng, nhỏ giọng giải thích, “Con đã không còn là trẻ nhỏ nữa, không thể vĩnh viễn trốn ở phía sau cha mẹ để tiếp nhận sự bảo vệ của hai người mãi được, lúc này đây, cha mẹ hãy để cho con tự mình giải quyết đi.”

Một thời gian dài Triệu Đại Căn đều im lặng.

Cuối cùng, Triệu Đại Căn đành thở dài một hơi, đáp ứng.

“Ai, đứa nhỏ này…”

“Cảm ơn cha. ”

Hôm nay, cuộc đối thoại giữa hai cha con bọn họ dường như cũng không có nhấc lên gợn sóng gì trong cuộc sống sinh hoạt bình thường của gia đình bọn họ. Cuộc sống vẫn trôi qua như cũ, bọn họ cũng không có biểu hiện bất mãn gì với Đổng Đại Dũng.

Nhưng càng như vậy, Triệu Đại Căn lại càng kinh hãi phát hiện, bọn họ bình thường đúng là quá xem nhẹ Đổng Đại Dũng. 

Cũng là bởi vì bọn họ đã quá quen thuộc với lộ trình hành động một ngày của Đổng Đại Dũng rồi cho nên đối với việc trong khoảng thời gian khác. Trừ những lúc cùng nhau đi làm ra, thì Đổng Đại Dũng đang làm gì, bọn họ cũng không để ý quá nhiều, đều chỉ cho rằng Đổng Đại Dũng vẫn giống như trước kia.

Thế nhưng qua một thời gian quan sát, Triệu Đại Căn phát hiện ra rằng cứ cách vài ngày, đến thời điểm nhiệm vụ được phân công lại đột nhiên không tìm thấy bóng dáng Đổng Đại Dũng. Vài giờ sau Đổng Đại Dũng lại đột nhiên xuất hiện, sau đó Đổng Đại Dũng tự nhiên dung nhập vào giữa những người khác, tiếp tục vùi đầu làm việc. 

Tốc độ làm việc ở nhà của Đổng Đại Dũng tựa hồ mang theo vài phần vội vàng, tựa như là đang chạy đua với thời gian, hơn nữa lúc làm việc cũng không quá dụng tâm, thường xuyên cần những người khác trong nhà làm lại lần nữa. 

Khẩu vị của Đổng Đại Dũng tựa hồ cũng trở nên khác biệt rất lớn, bánh ngọt mà Đường Ngọc Lan mua từ trấn trên về cho Đường Lâm Khê ăn, luôn bị mất một ít vào lúc nửa đêm, lúc Đường Ngọc Lan hỏi thì Đổng Đại Dũng sẽ vui vẻ tỏ vẻ là mình nửa đêm đói bụng mới nhịn không được ăn mất.

Chủ động giải thích như vậy, ngược lại làm cho người ta ngượng ngùng nói anh ta như thế nào.

Quan trọng hơn là, Triệu Đại Căn có mấy lần thức dậy, nghe được động tĩnh truyền đến từ cửa lớn, sau đó thấy Đổng Đại Dũng hóp lưng lại, nhẹ nhàng giống như mèo tiến vào từ bên ngoài, hành động vô cùng lén lút.

Đều đã hơn nửa đêm, Đổng Đại Dũng đây là đi ra ngoài làm gì mới được cơ chứ?

Từ sau khi biết con rể có vấn đề từ trong miệng con gái, Triệu Đại Căn liền phát hiện, lông mày của ông vẫn luôn nhíu lại, cũng không buông lỏng được chút nào vì ngày đêm suy nghĩ về chuyện đó.

Rất nhanh, Đường Ngọc Lan cũng phát hiện ra manh mối từ trong tiếng thở dài của bạn già. Sau đó lại là một phen uy hiếp dụ dỗ, sau khi biết được nguyên nhân khiến Triệu Đại Căn sầu lo thì Đường Ngọc Lan cũng bắt đầu lo lắng. 

Những gì con gái nói trong lòng bà ta đều hiểu rõ, nhưng tại sao lại không thấy con bé có an bài gì chứ, thật đúng là khiến bọn họ càng ngày càng lo lắng buồn bã mà, sẽ không phải là bởi vì còn chưa hạ quyết tâm chứ? 

Hai người Triệu Đại Căn, Đường Ngọc Lan vô cùng muốn thay thế Triệu Oánh phán quyết đứa con rể khiến người khác bực mình này.

Bình Luận (0)
Comment