[Dịch] Nữ Chủ Bàn Tay Vàng Mang Hạnh Phúc

Chương 84 - Chuong 84

Bởi vì Tiền Hải sáng sớm ra ngoài nói muốn lên trấn làm việc gì đó, đến giờ vẫn chưa quay về.

“Người đâu? Hải Tử làm sao mà vẫn chưa về nữa, chắc không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Triệu Hồng Diệp ngồi trên giường, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, bà ta biết đầu cơ tích trữ mà bị bắt thì rất nghiêm trọng, nhưng cậy gia đình có phúc, là lão thần tiên che chở đó nên thấy dũng cảm thêm mấy phần rồi mới đồng ý để con trai đến chợ đen bán đồng hồ.

Nhưng bây giờ… con trai đã ra ngoài cả một ngày rồi mà vẫn chưa quay về, chắc không phải là xảy ra chuyện thật rồi chứ? Là bị bắt hay tiền bán đồng hồ bị người xấu nhắm vào rồi? Nhưng làm ơn đừng có xảy ra chuyện gì, bà ta chỉ có mỗi đứa con trai này thôi.

Vân Nga cũng rất lo lắng, có điều bà ta chỉ quan tâm đến an nguy của chồng mình một chút thôi, phần nhiều là lo lắng nếu chồng mình thực sự xảy ra chuyện thì nửa đời sau của bà ta sẽ sống thảm tới cỡ nào.

Gương mặt Tiền Dung Nhi không cảm xúc đứng một bên, cô ta khá hiểu về lịch sử, biết được rằng “đầu cơ tích trữ” trong cái thời đại này là một tội danh rất nghiêm trọng. Nếu như cha thực sự vướng vào thì những đồ cô ta lấy ra là uổng công. Sau này phải lấy lý do mới để ra ngoài lấy đồ.

“Giai Dung, cháu gái ngoan, mau đến chỗ bà nào.” Triệu Hồng Diệp nhớ ra sự tồn tại của phúc tinh, mau chóng gọi người tới, hai bàn tay nắm chặt lấy tay Tiền Dung Nhi, dường như làm như vậy thì sẽ mang lại sức mạnh cho bà ta.

Tiền Dung Nhi chỉ cảm thấy lòng bàn tay, mu bàn tay của mình bị cái làn da như vỏ quýt già mà sát, da gà gai ốc trên người nổi lên từng đợt, vô cùng buồn nôn.

“…Cháu ra ngoài tìm.” Tiền Hữu Kim bỗng nhiên đứng dậy, cứ thế mà nói.

Song anh ta chưa đi được mấy bước thì cánh cửa lớn đã bị người ở ngoài gõ, đồng thời, giọng nói hoảng loạn của Tiền Hải cũng truyền từ ngoài vào: “Mau mở cửa, con về rồi, mau mau mau lên, mở cửa cho con!”

Không cần giục, Vân Nga đã chạy ra mở cửa cho chồng vào. Đến khi nhìn rõ trạng thái của Tiền Hải lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Đầu óc đầy bụi bặm, loạn lên như cái tổ chim. Quần áo trên người toác ra từng sợi, lớp bông màu trắng xám đã lòi ra ngoài, không thể mặc được nữa. Bên dưới càng thảm hơn, không biết có phải vì trước kia từng chân từng gãy không, trên đầu gối rách 2 miếng, trên vải còn có vết máu đỏ mờ.

Tiền Hải chạy vào nhìn thấy người nhà, một người đàn ông hơn 30 tuổi khóc òa thành tiếng.

“Tôi thảm quá mà!”

Trước đó, người nhà họ Tiền từ những lời nói đứt đoạn của Tiền Hải mà biết được chuyện xui rủi mà cả ngày nay ông ta gặp phải.

Trước khi bán đồng hồ đi, tất cả đều rất thuận lợi, nhưng rất nhanh đã bắt đầu đen đủi. Người của văn phòng chống đầu cơ tích trữ dường như đã điều động toàn lực, tăng cao sức mạnh bắt người. Trong lúc Tiền Hải tháo chạy, không cẩn thận bị người ta chú ý, vì để trốn những người đó mà ông ta vừa chui vào chuồng gà rồi lại chuồng lợn, còn trốn ở bên cạnh hố phân một hồi lâu. Sau đó, vì để mau chóng trở về nhà, ông ta đã đi vào một vòng cua lớn, đi tắt qua đường xa, men theo đường núi mà về nhà.

Quần áo do bị cành cây trên núi và những hòn đá sắc nhọn làm rách, đầu gối là do không cẩn thận vấp vào cành cây khô rồi ngã xuống mà rách da.

Không cần phải nói, sau khi Tiền Hải chủ động nói ra ông ta từng đi vào chuồng gà, chuồng lợn rồi hố phân, những người khác đều ngửi thấy trong không khí phát tán một loại mùi quái lạ, khó chịu mà cau mày.

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, có thể an toàn trở về là mẹ yên tâm rồi.” Triệu Hồng Diệp lên tiếng, rồi lại nghĩ tới số tiền đã bán chiếc đồng hồ, vội hỏi: “Hải Tử, thế tiền của con thì sao, tiền không sao chứ?”

Đó là 80 tệ chẵn đấy! Hải Tử nhà bà ta rất giỏi, một cái đồng hồ nhặt về thế mà lại có thể bán với cái giá cao 80 tệ!

Nghe thế, những người khác cũng quay đầu sang nhìn về phía Tiền Hải, hy vọng nhìn ông ta. Có món tiền này rồi, cuộc sống của gia đình họ sẽ tốt hơn rất nhiều, bữa nào cũng được ăn thịt thì không nổi, nhưng mà cách mấy bữa lại ăn một lần thì chắc chắn là có thể.

Tiền Hải sờ mặt mình, rồi lại đắc ý nói: “Yên tâm đi, con bỏ hết vào túi quần rồi, chắc chắn là không…” Mất rồi.

Hai tay đưa vào túi quần, tay trái sờ thấy một lỗ hổng to, tay trái sờ vào không khí.

Một giây sau, vẻ mặt cười cười của Tiền Hải biến mất. Dưới ánh mắt dự cảm được điều không lành của gia đình, tiếng khóc của ông ta càng ngày càng to.

“Tiền đâu! Tiền của tôi đâu!!”

Còn có cả cái nhẫn vàng của ông ta nữa, sao không thấy đâu nữa rồi!!

Bình Luận (0)
Comment