TRỌNG SINH ĐÍCH NỮ HỌA PHI
Tác giả: Thiên Sơn Trà Khách
Chương 147: Ước hẹn!
••• === ====== === •••
Tiêu Thiều vừa mới trở về Đông Phong lâu, thị nữ dưới lầu liền báo với hắn rằng có người đang chờ trong phòng. Lúc lên tới gian phòng trang nhã ở lầu hai, vừa vào cửa đã nhìn thấy vẻ mặt của Dạ Phong đang căng thẳng trừng mắt nhìn người trước mặt.
Thấy Tiêu Thiều tới, Dạ Phong vội vàng đứng lên cúi đầu nói: "Chủ tử."
Tiêu Thiều khoát tay áo, Dạ Phong khom người lui ra ngoài. Tưởng Nguyễn ngẩng đầu, Tiêu Thiều ngồi xuống ở phía đối diện, nhìn nàng nói: "Có chuyện gì sao?''
"Có loại thuốc nào có thể khiến cho khuôn mặt hồi phục hay không? Hoặc là có một cách thức nào đó, có thể khiến cho một người càng ngày càng trở nên…quyến rũ đến mức yêu dị hay không? Giống như là yêu tinh vậy." Tưởng Nguyễn đi thẳng vào vấn đề. Những chỗ kỳ quái trên người Tưởng Tố Tố thật sự rất nhiều, nếu chỉ nhìn từ khuôn mặt, cũng đã khiến cho người ta nghi ngờ. Lúc trước gương mặt ả đã bị bụi gai quẹt vào làm bị thương nhưng hôm nay lại không hề có một vết sẹo nào, hơn nữa hôm đó Tưởng Nguyễn nhìn thấy rõ ràng, trên mặt Tưởng Tố Tố cũng không hề thoa phấn son. Nếu như nói có linh đan thần dược gì đó thì còn có thể hiểu được. Nhưng mỗi hành động mỗi cử chỉ của Tưởng Tố Tố đều bộc phát ra một sự hấp dẫn sâu sắc, càng khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái. Tiêu Thiều vừa biết y thuật, lại có kiến thức rộng rãi, chắc có lẽ sẽ biết rõ hơn một chút.
Tiêu Thiều hơi chút nghi hoặc nhìn Tưởng Nguyễn, trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, mới gật đầu nói: "Có."
Tưởng Nguyễn khẽ giật mình: "Là cái gì?"
"Một loại bí thuật." Tiêu Thiều nói: "Nữ nhân ở Nam Cương giỏi dùng mị thuật. Tình huống mà ngươi nói, rất có thể là do tu luyện loại bí thuật này.''
Trong lòng Tưởng Nguyễn trầm xuống: ''Nam Cương?''
Tiêu Thiều thấy nàng như thế, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Bên cạnh ngươi có người như vậy?''
"Ta muốn hỏi Tiêu vương gia, tu luyện loại bí thuật này cần phải làm những gì? Phải trả giá như thế nào? Ví dụ như sử dụng máu tươi?" Tưởng Nguyễn hỏi.
"Cũng không nhất thiết phải là máu tươi, bí thuật Nam Cương chia thành rất nhiều loại, giống như mị thuật, người sử dụng khác nhau, cái giá phải trả cũng khác nhau. Bình thường mà nói, bí thuật thật ra là một loại thuốc, thuốc dung hòa với người, dung hợp càng sâu, hiệu quả lại càng tốt, cái giá phải trả cũng càng lớn. Người tu luyện loại mị thuật này, hành động có chỗ khác biệt với người bình thường, một số ít người cần phải bổ sung máu tươi, hoặc là những thứ khác. Nhưng mà cũng không thể xác định được." Tiêu Thiều kiên nhẫn giải đáp nghi vấn của nàng.
Chân mày Tưởng Nguyễn dần dần nhíu lại. Nếu trước kia chỉ có ba phần hoài nghi, hôm nay sự hoài nghi này đã biến thành bảy phần rồi. Tưởng Tố Tố có hành động dị thường, khuôn mặt lại bóng loãng trắng nõn như vậy, thật sự khá giống với bí thuật mà Tiêu Thiều nhắc tới. Nhưng ả ta chỉ là tới miếu nhỏ nghỉ ngơi tu dưỡng tính nết, tại sao lại dính líu tới Nam Cương? Càng nghĩ càng mơ hồ.
Bộ dạng cau mày của Tưởng Nguyễn bị Tiêu Thiều nhìn thấy, trong lòng tự nhiên cũng nảy sinh ra vài đánh giá. Người Nam Cương dường như đang ấp ủ một âm mưu rất lớn, từ trước đến nay Tưởng Nguyễn chưa bao giờ hỏi chuyện không cần thiết. Vừa nãy nàng hỏi chuyện như vậy, hẳn là bên người đã xuất hiện người giống như đang tu luyện mị thuật. Nếu đó là sự thật, có thể bắt đầu điều tra từ chỗ này.
Nghĩ đến đó, Tiêu Thiều nói: ''Người mà ngươi nói, ta muốn gặp mặt một lần."
Trong lòng Tưởng Nguyễn đang tính toán làm thế nào để nhờ Tiêu Thiều tiến vào Tưởng phủ gặp Tưởng Tố Tố một lần, đích thân xác nhận xem có liên quan tới bí thuật Nam Cương hay không. Thình lình nghe thấy lời nói của Tiêu Thiều thì trong lòng lại hơi kinh ngạc, người này vậy mà cũng có suy nghĩ giống với nàng. Tất nhiên nàng không thể biết được Tiêu Thiều còn có chuyện liên quan đến Nam Cương cần phải giải quyết, chỉ thầm nghĩ người này rất biết cách quan tâm chăm sóc, trong lòng dâng lên chút cảm xúc, cũng không thể nói là rung động được, chỉ là càng ngày càng phát hiện ra Tiêu Thiều cũng không phải lạnh lùng vô tình như trong lời đồn.
Nàng mỉm cười nói: "Đương nhiên được, chỉ là người nọ không ở nơi khác, mà chính là ở ngay tại Tưởng phủ.''
Tiêu Thiều nâng mắt nhìn nàng, một đôi mắt đen tuyền sâu thẳm như bầu trời đêm, nói: "Tưởng Tố Tố?"
"Làm sao ngươi biết được?" Tưởng Nguyễn kinh ngạc.
"Trong số nữ nhân bên trong Tưởng phủ chỉ nghe nói nhị tiểu thư đẹp như tiên nữ, tất nhiên là nàng ta rồi.'' Tiêu Thiều nói.
Tưởng Nguyễn ngẩn người, nhếch môi cười nói: ''Tiêu vương gia cũng cho rằng nhị muội đẹp như tiên nữ?"
Dường như Tiêu Thiều không nghĩ tới Tưởng Nguyễn đột nhiên lại hỏi như vậy, nhíu nhíu mày, nghiêm túc nhìn thoáng qua Tưởng Nguyễn, nói: "Không bằng ngươi.''
Tiêu Thiều trả lời như vậy thật sự là vượt khỏi dự đoán. Cho dù ngày thường tâm tư Tưởng Nguyễn luôn tĩnh lặng như mặt nước đi nữa, nghe thấy người từ trước đến nay vẫn luôn lạnh lùng nói ra lời như vậy vẫn có chút sững sờ, trong chốc lát cũng không biết nên trả lời như thế nào mới tốt. Đợi tới lúc ngước đầu lên nhìn, lại thấy Tiêu Thiều hứng thú nhìn nàng, trong mắt có ý cười đùa giỡn lướt qua.
Vậy mà vẫn còn cười, đây là...nói đùa?
Tưởng Nguyễn chỉ ngẩn ngơ chốc lát, mới cười nói: ''Thì ra Tiêu vương gia cũng biết cười đấy.''
Tiêu Thiều nhíu mày: "Khi nào đến nhà ngươi?''
Tưởng Nguyễn cảm thấy đoạn đối thoại này hình như có chút kỳ lạ, trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Không bằng ngay đêm nay?''
Dạ Phong đứng ở ngoài cửa gian phòng nghe lén, chân nhũn đi thiếu chút nữa quỳ xuống, thị nữ xinh đẹp bên cạnh cũng không nhịn được nháy mắt ra hiệu với hắn. Nhìn không ra chủ tử ngày thường một bộ dáng thanh tâm quả dục, trong sáng ít ham muốn, nay vừa mới bắt đầu đã đi tới nhà cô nương người ta. Thiếu phu nhân tương lai cũng rất mạnh mẽ, chẳng hề xấu hổ chút nào, ngay lập tức đã quyết định luôn đêm nay. Chẳng lẽ đêm nay sẽ trở thành vợ chồng?
Tiêu Thiều nói: "Được, đêm nay giờ Tý, ta tới tìm ngươi."
Tưởng Nguyễn nhìn hắn nói: "Ngươi vào phủ bằng cách nào?''
Tuy nói Tiêu Thiều có võ công cao cường, nhưng Tưởng phủ cũng không giống như những gia đình bình thường, hơn nữa nửa đêm nửa hôm lại cùng với người khác đi lại trong phủ nhà mình, lại còn là một nam nhân trẻ tuổi, dù thế nào cũng cảm thấy có chút không ổn. Chẳng qua hai người đều là người không bình thường, tuy nói trong lòng Tưởng Nguyễn có chút khác thường, nhưng cuối cùng cũng sẽ không cổ hủ như ở kiếp trước. Huống hồ nàng cũng nóng lòng muốn làm sáng tỏ chuyện của Tưởng Tố Tố.
"Không cần phải lo lắng, tới giờ, ta tự nhiên sẽ đến tìm ngươi." Tiêu Thiều nói.
Tưởng Nguyễn nghĩ nghĩ, rồi cũng gật đầu: "Vậy thì đa tạ Tiêu vương gia.''
Liên Kiều và Bạch Chỉ đứng nghiêm một bên, đều không hề có phản ứng mà vẫn ung dung bình tĩnh, nhưng lại trao đổi ánh mắt với nhau. Tiểu thư nhà mình càng ngày càng tín nhiệm Tiêu vương gia, Tưởng Nguyễn có tính tình như thế nào, bọn họ thân là nha hoàn thiếp thân nên hiểu rõ nhất. Từ lúc tỉnh lại sau khi rơi xuống hồ nước ở thôn trang, đã trở nên cực kỳ cảnh giác, cho tới bây giờ cũng không hề dễ dàng tin tưởng người bên cạnh. Ngay cả khi đã nhận thân nhân với một nhà ngoại tổ phụ Triệu Quang thì cũng có giữ lại. Tính tình Tiêu vương gia này tuy có chút lạnh lùng, nhưng cũng đã giúp Tưởng Nguyễn không ít lần. Nếu như có nhân duyên có thể trở thành một đôi, trong lòng hai nha hoàn tự đánh giá, vậy thì so với gả cho người khác còn tốt hơn nhiều.
Dĩ nhiên Tưởng Nguyễn không biết hai nha hoàn bên cạnh mình trong lúc bất tri bất giác đã bán đứng mình, vẫn cúi đầu uống trà. Bởi vì nghĩ đến việc có thể làm rõ bí mật của Tưởng Tố Tố, nên tâm trạng u ám mấy ngày nay đã biến mất mà trở nên vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
---------- Hết chương 147 ----------