ĐÍCH NỮ HOẠ PHI
Tác giả: Thiên Sơn Trà Khách
Chương 168: Thể diện của Tưởng Quyền và khoảng cách với Triệu gia.
Từ sau khi Tưởng Nguyễn ở lại trong cung, mỗi ngày đều trôi qua vô cùng nhàn rỗi, Ý Đức Thái hậu cố tình không để ý tới Tưởng Quyền, hoàn toàn không nhắc đến chuyện để cho Tưởng Nguyễn hồi phủ.
Người có lòng liền đoán rằng, Ý Đức Thái hậu đây là muốn làm chỗ dựa cho Hoằng An Quận chúa. Cứ như vậy, tin tức Hoằng An Quận chúa được sủng ái vô cùng chân thực đáng tin.
Trong Tưởng phủ lòng người lại trở nên hoang mang. Ngày hôm đó, Tưởng Quyền vốn muốn đợi Tưởng Nguyễn hồi phủ sau đó diệt đi khí thế của nàng, không ngờ một lời khẩu dụ của Thái hậu, Tưởng Nguyễn liền ở lại trong cung, trái lại khiến trong lòng ông ta vô cùng hỗn loạn. Mấy ngày nay đi tới chỗ nào cũng có người nghị luận ở sau lưng, Tưởng Nguyễn dứt khoát cáo ốm, ở trong nhà không thượng triều.
Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu cũng cực kỳ căm tức, bởi vì mấy ngày gần đây bên ngoài lại bắt đầu truyền đi tin tức, nói rằng hai huynh muội bọn hắn căn bản không phải là cốt nhục ruột thịt của Tưởng Quyền, mà là do gian phu sinh ra. Huyết mạch bên trong Tưởng phủ hỗn loạn, hậu viện loạn thành một đoàn, trở thành trò cười của toàn bộ kinh thành. Tưởng Siêu mấy năm nay không dễ dàng gì mà đi theo Tuyên Ly, trên con đường làm quan có một chút khởi sắc, bắt đầu thoát khỏi hình tượng vô năng lúc trước, ai ngờ chuyện này vừa truyền ra, sắc mặt mọi người nhìn hắn lại thay đổi.
Tưởng Tố Tố so với Tưởng Siêu cũng không tốt hơn chút nào, thân là đích nữ của Tưởng phủ, thường xuyên sẽ qua lại tham dự những tiệc trà xã giao của những tiểu thư khác, vậy mà mấy ngày gần đây một tấm thiệp mời cũng không hề nhận được, cho dù nhận được thì khi tới nơi, nàng ta cũng sẽ bị mọi người cô lập. Đẹp như tiên nữ thì thế nào, băng thanh ngọc khiết thì lại làm sao? Còn không phải chỉ là một đứa con hoang thôi sao?
Tưởng Đan ở trong viện nghe được những chuyện này, tất nhiên vô cùng vui mừng, nở một nụ cười nhàn nhạt: "Thủ đoạn của đại tỷ thật lợi hại, khó trách có thể có được sự yêu thích của Thái hậu."
Thiếp thân nha hoàn thận trọng nói: "Tiểu thư, qua mấy ngày nữa, Tam tiểu thư cũng nên xuất gia rồi."
Việc cưới xin của Tưởng Lệ bây giờ như lửa sém lông mày, vô cùng cấp bách, hôm nay Hạ Nghiên triệt để thất thế, Hồng Anh lại đang mang thai, chuyện trong viện vừa vặn lại rơi vào trong tay Nhị di nương. Tưởng Lệ là con gái duy nhất của Nhị di nương, tất nhiên là muốn làm thật lớn, nghe người ta nói, của hồi môn có thể sánh với của đích nữ. Tưởng lang trung vốn là muốn định hôn với Tưởng Đan, hôm nay lại biến thành Tưởng Lệ.
Tưởng Đan phất phất tay: "Mặc kệ nàng ta đi." Nha hoàn nhìn nhìn Tưởng Đan, thấy sắc mặt nàng vẫn còn tốt, liền nhân tiện nói: "Tiểu thư cũng phải tính toán cho mình một chút, Tam tiểu thư vừa qua cửa liền đến phiên tiểu thư. Nhưng mà. . . " Nhưng cho đến bây giờ, vẫn chưa có người nào tới phủ đề thân.
Trước kia khi vẫn còn Hạ Nghiên, lúc nào cũng quan tâm đến chuyện của Tưởng Tố Tố, tất nhiên sẽ chú ý đến nàng, bây giờ Nhị di nương quản lý trong nhà, cũng sẽ không thật sự suy nghĩ cho Tưởng Đan. Tưởng Quyền thì lại càng không nhớ rõ về sự hiện hữu của nàng, trong viện phủ to lớn này, nàng một thứ nữ đã mất mẫu thân, dường như đã trở thành một góc bị người quên lãng.
Tưởng Tố Tố có huynh trưởng Tưởng Siêu, Tưởng Nguyễn hôm nay lại là Hoằng An Quận chúa, trong phủ này tới tới lui lui chỉ còn một mình nàng. Cứ tiếp tục chờ đợi một cách vô nghĩa như vậy, độ tuổi đẹp nhất của một thiếu nữ trôi qua, nàng nếu như muốn tìm một gia đình tốt để gả, chỉ sợ là cũng khó.
"Sợ cái gì?" Tưởng Đan lại như căn bản không nghe được lời của nha hoàn: "Hết tháng tám, không phải là lại đến ngày tuyển tú trong cung sao?"
Nha hoàn kinh hãi: "Tiểu thư là muốn. . ." Nhưng nếu như là tuyển tú, thân phận của Tưởng Đan trong Tưởng phủ cùng dung mạo của nàng, dường như vẫn hơi thấp.
Nhưng bây giờ Tưởng Nguyễn đã trở thành Hoằng An Quận chúa, Tưởng Lệ cũng sắp xuất giá, Tưởng Quyền tất nhiên sẽ không cam lòng đưa Tưởng Tố Tố vào cung, trong Tưởng phủ đổi tới đổi lui, chẳng phải chỉ còn một mình Tưởng Đan là thích hợp sao?
Nhưng ai cũng biết vào cung tuy là có được vinh hoa phú quý, nhưng cũng không tốt như người ta vẫn thường nghĩ. Không nói đến thứ khác, hoàng đế đã già đến mức có thể làm được cha của Tưởng Đan, một khuê nữ đang tốt đẹp, làm sao có thể chạy vào trong cung chứ. Huống chi Tưởng Đan ở trong Tưởng phủ cũng không được sủng ái, vừa không có mẫu thân, nếu như thật sự tiến cung, không ai giúp đỡ, cho dù thế nào cũng sẽ bị người ta ăn đến không còn thừa một mảnh xương.
Trong lòng nha hoàn mặc dù nghĩ như vậy, đến cùng vẫn không dám mở miệng nói ra, chỉ có thể yên lặng cúi thấp đầu. Tưởng Đan mỉm cười, trong mắt là một thần thái khác thường.
. . .
Trong phủ Tướng quân, Triệu Quang biết được chuyện này, tất nhiên vô cùng giận dữ, một cô cháu gái đang tốt của ông, ở trong Tưởng phủ lại mặc cho người trách mắng như vậy sao? Khinh phủ tướng quân của hắn dễ bắt nạt sao?
Triệu Nguyên Bình thản nhiên nói: "Cha, người nổi giận như vậy làm gì? Không thấy Tưởng nha đầu đã vào cung tìm Thái hậu rồi sao? Có núi dựa là Thái hậu, không ai dám khi dễ nàng."
Nói đến chuyện này, Triệu Quang vẫn cảm thấy buồn bực. Tưởng Nguyễn từ sau khi được phong làm Quận chúa hồi kinh cũng chưa từng đặt chân đến phủ Tướng quân, Lý thị đã từng đưa bới thiếp tới cho nàng, đều bị Tưởng Nguyễn từ chối. Triệu Ngọc Long tính tính giống với Triệu Nguyên Bình, tất nhiên vô cùng bất mãn, nói Tưởng Nguyễn lúc trước chỉ là lợi dụng Triệu gia, hôm nay trèo lên được cái cây Thái hậu, liền không chịu tới phủ Tướng quân nữa rồi.
Triệu Quang tất nhiên không tin những lời Triệu Ngọc Long nói, Tưởng Nguyễn cũng không phải là người dựa thế cậy quyền, chỉ là ông cũng không rõ lắm vì sao hiện giờ Tưởng Nguyễn lại giữ khoảng cách với phủ Tướng quân. Thời gian dài không được gặp cháu gái, trong lòng tất nhiên cũng có chút nóng. Mà Tưởng Nguyễn tình nguyện đi tìm Ý Đức Thái hậu xin giúp đỡ cũng không nhờ đến sự giúp đỡ của phủ Tướng quân, cũng khiến cho vị đại tướng quân chinh chiến trên sa trường này có chút tổn thương. Nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn không để ý của Triệu Nguyên Bình, hung hăng đá hắn một cước: "Ngây người trong phòng làm gì? Phiền phức!" Dứt lời liền cầm lấy bội kiếm treo trên tường, đi ra sân luyện kiếm.
Triệu Nguyên Bình nhếch miệng, tất nhiên là lão gia tử nhà mình trong lòng khó chịu mới nổi điên. Nghĩ nghĩ, trái lại hắn cũng không hiểu Tưởng Nguyễn vì sao lại phân rõ quan hệ với Triệu gia. Vô duyên vô cớ khiến cho Lý thị cùng mấy huynh đệ nhà mình thương tâm. Tiểu cô nương này từ trước đến nay chính là nhìn không thấu được, thông minh như hắn cũng không hiểu rõ được.