Đích Nữ Họa Phi ( Dịch Full )

Chương 184 - Chương 184 - Sau Lùm Xùm

Chương 184 - Sau lùm xùm
Chương 184 - Sau lùm xùm

ĐÍCH NỮ HỌA PHI

Tác giả: Thiên Sơn Trà Khách

Chương 184

Trong phủ Tướng quân, Triệu Quang đi tới đi lui trong thư phòng, bội kiếm trên tường bị lấy xuống trong chốc lát, lúc sau lại treo lên lần nữa. Triệu Nguyên Phong lạnh nhạt nói: ''Cha, người đi tới đi lui như vậy nữa, con sắp ngất tới nơi rồi."

"Ngươi thì biết cái gì!" Triệu Quang đang bực không có chỗ phát giận, Triệu Nguyên Phong lại đâm đầu vào mũi kiếm, nhất thời nổi trận lôi đình: ''Cháu ngoại của ngươi bị người ta hạ hạ mê dược, ông đây còn không thể đi lại mấy bước sao?"

Triệu Nguyên Bình không xem tiếp được nữa, nói: "Cha, người gấp cái gì chứ, kẻ đó chẳng phải đã bị Tiêu Vương gia thu dọn sạch sẽ rồi sao. Một đầu ngón tay Nguyễn nha đầu cũng không bị thương, vẫn còn yên ổn ở bên phủ Cẩm Anh Vương, người phát hỏa với tam đệ làm gì chứ."

Mấy ngày trước đây Tiêu Thiều cho người đưa tin cho phủ Tướng quân, người đưa tin nói hết đầu đuôi toàn bộ câu chuyện một lần, khiến cho Triệu Quang tức đến mức thiếu chút nữa xách kiếm ra ngoài chém hết cả phủ lang trung và tên hoàng tử sắc quỷ kia. Chỉ là người đến truyền tin bảo Triệu Quang hãy bình tĩnh chớ vội, tất cả mọi thứ Tiêu Thiều đều đã có sắp xếp. Kết quả ngày hôm sau tai tiếng của phủ lang trung liền được truyền ra ngoài, phru Tam hoàng tử cũng bị người diệt môn.

Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra đây là chuyện tốt do Tiêu Thiều làm, chẳng qua Triệu Quang vẫn rất không vui: "Việc nhà của ông đây, dựa vào cái gì một người ngoài như hắn lại muốn nhúng tay vào. Hơn nữa, Nguyễn nha đầu là tiểu thư còn chưa xuất giá, đưa đến phủ Cẩm Anh Vương là chuyện gì? Nguyên Giáp, ngươi đi đón cháu ngoại của ta về đây!"

Lão đại Triệu gia Triệu Nguyên Giáp chưa hiểu chuyện gì đã bị Triệu Quang gọi tên, bất đắc dĩ nói: "Cha, bây giờ đi đón Nguyễn nha đầu trở về không phải cho kẻ khác cơ hội lợi dụng sao? Tiêu Vương gia đã giúp Nguyễn Nhi, cũng sẽ không hại nàng đâu."

Mấy ngày này bên ngoài phủ Tướng quân luôn có mấy kẻ lạ mặt nhìn chằm chằm, bọn gia đình tìm một vòng cũng không tìm thấy, đoán rằng chắc chắn là mấy cơ sở ngầm, rất có khả năng là nhằm vào Tưởng Nguyễn mà tới. Hiện này cũng đã tuyên bố với bên ngoài là Tưởng Nguyễn đang ở phủ Tướng quân, đúng lúc này nếu như để lộ ra hành tung gì, sẽ chỉ bất lợi đối với Tưởng Nguyễn và cả phủ Tướng quân. Trong lòng Triệu Quang tất nhiên là hiểu rõ đạo lý này, chẳng qua biết là một chuyện, bất mãn trong lòng lại là chuyện khác. Đáng ra, Tưởng Nguyễn là cháu gái của Triệu gia, chuyện báo thù lại để cho một người ngoài như Tiêu Thiều làm. Hơn nữa thái độ của người đến truyền tin ngày hôm đó, nhớ tới lại khiến Triệu Quang tức nghẹn, giống như phủ Cẩm Anh vương mới là nhà của Tưởng Nguyễn, phủ Tướng quân bọn hắn mới là người xấu vậy.

Tính tình bướng bỉnh của Triệu Quang một khi đã phát ra, nhìn Tiêu Thiều thế nào cũng thấy không vừa mắt, mặc dù cảm kích Tiêu Thiều đúng ngay thời điểm mấu chốt cứu được Tưởng Nguyễn, nhưng vẫn khó mà bình tình lại được. Cả giận nói với Triệu Nguyên Giáp: "Ngươi biết cái gì? Ai biết được tiểu tử Tiêu gia kia có phải là đã nhìn trúng Nguyễn nha đầu hay không, có ý đồ làm loạn gì đó với nàng? Nguyễn nha đầu tuổi còn nhỏ, bị lừa mất thì phải làm sao?"

Lúc trước Triệu Mi chẳng phải chính là nhìn người không rõ, mới không duyên làm lỡ cả đời mình không phải sao, còn để lại cả một đôi trai gái, chuyện này mãi mãi là nỗi đau trong lòng Triệu Quang.

Triệu Nguyên Bình cười xùy một tiếng, nói: "Cha, Tiêu Thiều có ý đồ khác với Nguyễn nha đầu? Lời này cũng đừng nói ra ngoài. Hơn nữa, Nguyễn nha đầu bị người khác lừa? Nàng không lừa người ta là đã tốt rồi."

Toàn bộ Đại Cẩm Triều đều biết Tiêu Thiều trời sinh tính tình lạnh lùng không gần nữ sắc, Tưởng Nguyễn cho dù sinh ra dáng vẻ có sắc nước hương trời hơn nữa thì ở trong mắt Tiêu Thiều chẳng qua cũng chỉ là một người qua đường. Hơn nữa tính tình kia của Tưởng Nguyễn, bên ngoài hiền hòa nhưng thật ra bên trong lại tàn nhẫn. Triệu Nguyên Bình là người Triệu gia, mắt nhìn nữ nhân cũng giống như vậy, cảm thấy nữ tử thì nên giống như Triệu Mi, nhiệt tình ngây thơ là tốt rồi, Tưởng Nguyễn mặc dù là cháu gái của hắn, nhưng tính tình như vậy, nam tử sẽ không thích.

Đương nhiên, nhiều năm sau, sự thật chứng minh quân sư thông minh nhất của Triệu gia Triệu Nguyên Bình cũng có lúc nhìn nhầm. Chẳng qua trước mắt, hắn vẫn cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng.

Có điều Triệu Quang lại là người vô cùng bao che khuyết điểm, nghe xong những lời này của Triệu Nguyên Bình liền nổi giận, vỗ mạnh xuống bàn, cứng cổ nói: "Mẹ nó! Ngươi có phải là người Triệu gia không hả? Nguyễn nha đầu thì sao hả? Nguyễn nha đầu lớn lên xinh đẹp, tiểu tử Tiêu gia đó là do chưa gặp được người tốt như Nguyễn nha đầu, ngươi cút sang một bên cho ta."

Triệu Nguyên Phong rốt cuộc không còn kiên nhẫn để nghe tiếp nữa, liền đứng lên nói: "Cha, bây giờ không phải là lúc cãi nhau với đại ca và nhị ca, chuyện Tiêu vương gia ngày khác hãy bàn tiếp. Nguyễn nha đầu phải chịu uất ức lớn như vậy, chúng ta không phải nên làm chút gì đó sao?"

"Có thể làm gì?" Triệu Quang vừa nhắc đến chuyện này lại tức giận: "Đều để cho tên tiểu tử Tiêu gia kia làm hết rồi!"

"Chẳng phải là còn thiếu một Trần Quý phi sao?" Triệu Nguyên Phong nhắc nhở.

Triệu Quang cau mày: "Nữ tử hậu cung, chúng ta nhúng tay thế nào?" Ông mặc dù khó nén cơn giận, nhưng Trần Quý phi thân ở hậu cung, ông là thần tử, hoàn toàn không có cơ hội làm gì hết, chuyện này vốn cũng không thể để lộ ra ngoài. Cho dù thế nào cũng đều không nghĩ ra cách gì.

Triệu Nguyên Bình vỗ tay một tiếng lớn: "Trần Quý phi không thể động tới, không phải còn có Trần đại nhân ở đây sao?" Hắn cười cười: "Con thấy Trần Quý phi trắng trợn như vậy, cũng là do Trần đại nhân hiện giờ làm người quá kiêu căng ngạo mạn."

Triệu Quang trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu nói: "Không sai, lão thất phu kia, lão tử sớm đã muốn thu thập hắn. Vừa khéo, lần này sẽ cho hắn biết một chút thế nào là lễ độ, nếu không bọn chúng cứ luôn nói phủ tướng quân dễ bắt nạt. Ba người các ngươi ngồi xuống cho lão tử, chuyện này vô cùng quan trọng. . ."

. . .

Đường đường hoàng tử của một quốc gia nói không còn liền không còn, mặc dù chỉ là một hoàng tử phế vật, cũng đã nhấc lên không ít sóng gió trong triều đình. Hoàng đế cho tới bây giờ cũng không thích đứa con trai này, ngược lại cũng không thể hiện quá mức đau lòng. Thái hậu Y Đức nhưng lại thấy có chút hao tổn tinh thần, nhưng cũng không giống đang lo lắng vì chuyện này.

Tưởng Nguyễn ở phủ Cẩm Anh vương ngây người mấy ngày, đợi mọi chuyện đi qua cũng không quay về Tưởng phủ, Tiêu Thiêu phái hai người đưa nàng vào cung. Thủ hạ của Tiêu Thiều cũng không phải là người bình thường, như vậy cũng nắm chắc hơn một chút.

Trở lại trong cung vẫn như cũ đi thỉnh an Thái hậu Ý Đức, Tưởng Nguyễn tỏ ra như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, lại thấy Thái hậu Ý Đức tiều tụy đi rất nhiều, gặp được Tưởng Nguyễn, Thái hậu Ý Đức giống như là nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi: "Ai gia nghe nói đêm tân hôn tam muội của con xảy ra chuyện như thế, đến cùng là chuyện gì xảy ra?"

Tưởng Nguyễn lắc đầu: "Tam muội không nói, cụ thể thì con cũng không biết."

Thái hậu lắc đầu thở dài một cái, bà tất nhiên biết quan hệ của Tưởng Nguyễn và người nhà họ Tưởng cũng không tốt lắm. Lúc trước khi ở tông miếu hoàng gia, Tưởng Quyền ngay cả một bức thư nhà làm ra vẻ cũng chưa từng gửi tới. Thái độ của Tưởng Nguyễn đối với Tưởng gia bà cũng nhìn ở trong mắt, không hề sâu đậm, hôm nay lạnh lùng đứng xem cũng là lẽ tự nhiên.

"Tả Giang kia, ai gia nhìn cũng không phải là người tốt gì, hoàn toàn làm loạn cương thường đạo lý, ngày sau trăm hộ trên dưới làm theo, thiên hạ này còn không phải là loạn rồi sao." Có thể thấy chuyện này trong mắt Ý Đức thái hậu vô cùng nghiêm trọng, Thái hậu Ý Đức những năm này mặc dù buông tay không quản đến triều chính, nhưng ánh mắt tinh tường được tạo thành những năm trước đây vẫn còn, Tả Giang đã mạo phạm vào điểm mấu chốt của Thái hậu Ý Đức. Đối với đại sự khắp thiên hạ, Tưởng Nguyễn sẽ không nói trước mặt Thái hậu Ý Đức. Thái hậu Ý Đức nói một hồi, dường như cũng đã mệt mỏi, liền đi nghỉ ngơi trước.

Tưởng Nguyễn theo Dương cô cô đi ra bên ngoài, Tưởng Nguyễn hỏi: "Cô cô có biết, tâm tình Hoàng tổ mẫu tại sao lại lo âu như thế?"

Thái hậu Ý Đức nhìn giống như vô cùng suy sụp, dáng vẻ có vài phần già nua tiều tụy hiếm thấy, Tưởng Nguyễn ngược lại không cho rằng Thái hậu Ý Đức đang thương xót cái chết của Tuyên Du. Trên thực tế, Thái hậu Ý Đức là người hành động quyết đoán, trước kia đã vô cùng chán ghét Tuyên Du. Sớm để cho Tuyên Du rời cung lập phủ chính là ý chỉ của bà.

Dương cô cô cười nói: "Quận chúa, có lẽ là Thái hậu nương nương gần đây có chút mệ mỏi, nhìn vào có hơi suy yếu một chút. Qua vài ngày sẽ tốt hơn thôi.''

Trả lời qua loa, Tưởng Nguyễn liền mỉm cười đáp lại: "Vậy sao? Vậy thì làm phiền Dương cô cô chăm sóc Hoàng tổ mẫu rồi."

"Nô tỳ không dám , Quận chúa đừng nói như vậy.'' Dương cô cô là người đã ở bên cạnh Thái hậu Ý Đức từ lâu, vô cùng yêu thích Tưởng Nguyễn cũng. Không nói tới chuyện lúc trước Tưởng nguyễn xả thân cứu Thái hậu, chung sống lâu ngày cũng hiểu được cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, sinh tồn ở trong cung thích nhất chính là người thông minh như nàng. Trong ánh mắt Dương cô cô nhìn nàng liền có thêm vài phần tán thưởng.

Tưởng Nguyễn rũ mắt xuống, quả nhiên, Thái hậu Ý Đức cũng có chút bí mật đấy, hiện giờ nàng sự thân mật giữa nàng và Ý Đức thái hậu vẫn chưa đạt tới mức cùng nhau chia sẽ bí mật. Chẳng qua kiếp này bí mật của người khác nàng cũng không có hứng thú, Thái hậu Ý Đức không nói, nàng cũng sẽ không hỏi nhiều. Hôm nay nàng tới, là có chuyện quan trọng hơn cần làm.

"Dương cô cô, mấy ngày nay trong phủ có nhiều chuyện xảy ra, trong lòng ta cũng rất bất an, nghe nói Phật đường trong cung có thể thanh tâm tĩnh khí, ta muốn qua đó nghe giảng kinh một chút."

Mấy năm trước kể từ khi quốc sư tiến cung, hoàng để vì để cho thuận tiện, liền xây một tòa phật đường bên trong hoàng cung. Bình thường trong cung nếu nữ quyến có lòng thành hướng Phật, cũng thường xuyên đi nghe giảng kinh Phật, hoàng đế cũng vui vẻ vì đã xây lên nơi này.

Dương cô cô cũng biết chuyện hôm đại hôn của Tưởng Lệ, trong lòng cũng rất thổn thức. Quận chúa Hoằng An tiến lùi thích hợp lại thông minh trầm ổn, nhưng đáng tiếc lại sinh ra ở Tưởng gia. Cùng là tỷ muội trong một phủ, sao lớn lên lại khác biệt nhiều như vậy. Nghĩ như thế, nàng liền cười nói : "Quận chúa đang nói đến tiểu phật đường phải không? Ở phía cuối Nam Uyển, nô tỳ đưa Quận chúa qua đó là được.''

Tưởng Nguyễn mỉm cười: "Đa tạ cô cô."

Bình Luận (0)
Comment