Đích Nữ Họa Phi ( Dịch Full )

Chương 187 - Chương 187 - Nhân Duyên Của Một Người

Chương 187 - Nhân Duyên Của Một Người
Chương 187 - Nhân Duyên Của Một Người

Chương 187: Nhân duyên của mỗi người (1)

Những sóng ngầm trong cung vẫn đang dao động mãnh liệt, bên ngoài lại là cảnh an lành, cho dù là xảy ra chuyện lớn tày trời, chẳng qua cũng chỉ là có thêm đề tài cho bách tích bàn tán mà thôi. Trong lúc mọi người đều đang ồn ào bàn tán chuyện Tưởng Lệ, thì một chuyện khác cũng từ từ không còn được chú ý tới nữa.

Trong phủ Kinh Triệu Doãn, khác với vẻ vui tươi hòa thuận thường ngày, bầu không khí trong phủ có chút nặng nề. Bọn nha hoàn làm việc gì cũng đều cẩn thận từng li từng tí, dường như vô cùng sợ đụng phải xui xẻo nào đó, cho dù chỉ liếc mắt nhìn qua, cũng có thể nhìn ra được sự khác biệt với thường ngày.

Kinh Triệu Doãn-Đổng đại nhân ở bên ngoài là một người khéo giao tiếp, nhưng thực chất bên trong lại là một người cứng nhắc, cũng may đổng phu nhân lại là người có tính cách dịu dàng. Vì thế ngày thường trong phủ cũng không có chuyện gì khiến người phiền lòng, nhưng mấy ngày gần đây lại có chút kì lạ.

Nha hòan đưa chiếc chén sứ nhỏ trong tay cho Đổng phu nhân đang ngồi xuất thần trong sân: ''Phu nhân, hôm nay phòng bếp có một ít tổ yến tươi, hay là người cố gắng thử một miếng đi ạ."

"Ta làm gì có tâm tình nuốt trôi những thứ này." Đổng phu nhân đẩy chén sứ qua một bên, trên mặt hiện ra vài phần lo lắng: "Xảy ra chuyện thế này, Đổng gia còn mặt mũi não với Thường gia nữa. Lão gia lại tức giận vô cùng, nha đầu Doanh nhi kia cũng không biết là xảy ra chuyện gì, lần này lại bướng bỉnh như vậy, làm ra chuyện như thế này, hazz."

Hôn sự của Đổng Doanh Nhi với Tam Thiếu gia bên Thường gia, Diêm Vận Sử - Thường An đã được định từ nhỏ, chỉ đợi tới tuổi lập tức tiến hành hôn sự. Tình cảm của hai đứa trẻ hai bên cũng vô cùng tốt, Đổng Thường hai nhà vốn là thế giao, Đổng phu nhân và Thường phu nhân còn là bạn thân từ thời khuê nữ, có cửa hôn sự này, tất nhiên là thân càng thêm thân.

Đáng ra cuối năm nay sẽ tiến hành cuộc hôn nhân, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, mấy ngày trước đây Đổng Doanh Nhi đột nhiên lại nói không muốn gả tới Thường gia nữa. Ban đầu mọi người còn tưởng rằng là do Đổng Doanh Nhi tới tuổi hiểu chuyện nên ngại ngùng, lời nói linh tinh cũng chỉ là nhất thời mà thôi. Vậy mà Đổng Doanh Nhi nhân lúc Thưởng An tới phủ, tự mình nói với hắn rằng, Thường gia hãy hủy mối hôn sự này.

Thường gia Tam thiếu gia-Thường An là người tính tình đôn hậu. Đổng Doanh Nhi nói như vậy, tất nhiên sẽ không ép buộc nàng, quay về lập tức nói với người nhà rằng không muốn cưới Đồng Doanh Nhi nữa. Người nhà họ Thường cũng không phải là ngốc, Thường An đang êm đẹp tại sao lại đột nhiên muốn từ hôn, biết được ngọn nguồn từ trong miệng Thường An, tức đến mức chạy tới phủ Kinh Triệu Doãn.

Đổng đại nhân sau khi biết chuyện này tức giận không thôi, Đổng phu nhân đau lòng con gái, g nói xin lỗi, chỉ nói là đứa trẻ còn nhỏ chưa hiểu chuyện, đều chỉ là nói bậy, đưa Đổng Doanh Nhi ra ngoài xin lỗi người nhà họ Thường. Ai ngờ Đổng Doanh Nhi lại ở trước mặt người nhà họ Thường nói mình đã có người trong lòng, còn vô cùng chắc chắn, không còn đường cứu vãn.

Hành động như vậy gần như là không chút do dự nào đánh vào mặt người nhà họ Thường, Thường phu nhân dưới sự giận dữ tuyên bố hôn thư bị hủy, trả lại thiếp canh, còn nói đoạn tuyệt với Đổng phu nhân, hai nhà Thường Đổng từ nay về sau coi như người dưng.

Đổng đại nhân từ xưa tới nay lăn lộn cả đời ở quan trường, ông làm người khôn khéo lại xử sự chu đáo, vừa có được thanh danh thanh liêm, lại có quan hệ cực tốt với người trên kẻ dưới, ai ngờ lại bị chính con gái của mình hủy đi thanh danh. Cho dù ngày thường vô cùng yêu thương Đổng Doanh Nhi, lúc này đây cũng thật sự nổi giận. Nhốt Đổng Doanh Nhi lại, Đổng Doanh Nhi cũng kiên quyết cứng rắn không nhận sai, quan hệ cha con giữa hai người càng ngày càng xấu. Ngược lại khiến cho Đồng phu nhân đứng giữa vô cùng khó xử.

Nghĩ tới những chuyện này, Đổng phu nhân không khỏi đau đầu, nhìn chén sứ nhỏ kia, nhớ tới mấy ngày nay Đổng Doanh Nhi cũng không ăn được gì nhiều, liền nói: "Đưa đến phòng Doanh nhi đi, ta đi xem xem nó thế nào."

Nha hoàn vội vàng đáp vâng, đợi tới lúc tới phòng của Đổng Doanh Nhi, đúng lúc nhìn thấy Đổng Doanh Nhi đang ngồi trước bàn sách nhìn tờ giấy Tuyên Thành trên bàn đến xuất thần, ngay cả Đổng phu nhân đi vào cũng không hề nhận ra. Đổng phu nhân đi qua xem, nhìn thấy trên tờ giấy Tuyên Thành kia viết hai hàng thơ: Xúc xắc linh lung hòa đậu đỏ - Thương nhớ sâu đậm người có hay.

Đổng phu nhân vừa đau lòng lại vừa tức giận, vốn dĩ, thiếu nữ nhà nào lại không mơ mộng chuyện tình yêu tươi đẹp. Đổng Doanh Nhi bây giờ chính là độ tuổi dễ dàng động lòng, nếu như là người khác thì cũng coi như không sao, nhưng nàng lại là người đã có hôn ước. Hơn nữa dáng vẻ này, quả thật có chút quá si mê.

Nhưng Đổng phu nhân cuối cùng vẫn là thương yêu con gái của mình, lệnh cho nha hoàn bưng chiếc chén lên, nói: "Doanh Nhi."

Đổng Doanh Nhi lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy Đổng phu nhân đã tới, vội vàng cười nói: "Mẹ."

Đồng phu nhân nhìn nàng, vành mắt đỏ lên, lại muốn khóc. Chỉ mấy ngày trôi qua, Đồng Doanh Nhi liền đã gầy đi rất nhiều, còn đâu dáng vẻ yêu kiều động lòng người trong lúc thường ngày. Nhìn qua vô cùng tiều tụy.

"Ăn một chút đi con." Đồng phu nhân bưng tổ yến lên: "Nhìn con xem, gầy thành như vậy rồi, ăn năn xin lỗi cha con, cha con sẽ không trách con đâu."

Đồng Doanh Nhi quay đầu đi, giọng nói lại chưa từng kiên quyết như bây giờ: "Con không xin lỗi! Mẹ, con không làm sai gì hết. Chẳng lẽ còn phải gả cho một người mà con không yêu sao? Vậy sống cả đời này còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Thường An là một người tốt, con đã có người trong lòng, sao có thể làm lỡ huynh ấy?"

Đổng phu nhân nhìn nàng chằm chằm, đối diện với ánh mắt bướng bỉnh của Đổng Doanh Nhi cuối cùng cũng chịu thua, nói: "Con đứa bé này. . . Người nọ rốt cuộc là ai, sao có thể khiến cho con tâm tâm niệm niệm như vậy? Đang yên đang lành, làm sao có thể lôi kéo quan hệ với cô nương đã có hôn ước chứ? Hắn nếu như là người tốt, tất nhiên sẽ không làm chuyện vô lễ như thế."

"Huynh ấy là một đại anh hùng!" Nghe thấy Đổng phu nhân nói người trong lòng mình như thế, Đồng Doanh Nhi vội vàng lên tiếng cãi lại: "Hắn là anh hùng trẻ tuổi nhất của Đại cẩm triều, không phải người xấu! Mẹ, người đừng có thành kiến với huynh ấy."

Đổng phu nhân nhíu nhíu mày: "Cái gì anh hùng trẻ tuổi nhất của Đại Cẩm triều? Con thích võ tướng?"

Đổng Doanh Nhi quay đầu đi, cắn chặt môi dưới, không nói thêm gì nữa. Đổng phu nhân thấy dáng vẻ nàng như thế, trong lòng nhất thời xuất hiện một cảm giác vô lực. Chiếc chén sứ trong tay liền được đặt mặt lên bàn, giọng nói cũng có chút cứng rắn hơn: "Nếu đã như vậy, trong lòng con đã tự có chủ ý, lời của ta con cũng không nghe vào. Bên kia cũng thôi đi." Nói xong liền đứng dậy.

Nha hoàn bên người Đổng Doanh Nhi đứng dậy tiễn, lúc tiễn người tới cửa viện, khi khuất dáng Đồng Doanh Nhi, Đồng phu nhân nhìn về phía nha hoàn thiếp thân, giọng nói nghiêm khắc: "Ngươi là nha hoàn thiếp thân của Doanh Nhi, phàm là những nơi nó đi, ngươi chắc chắn sẽ biết được, bây giờ Doanh nhi xảy ra chuyện này, ngươi khó thoát khỏi liên quan."

Thiếp thân nha hoàn kia lại càng hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống nói: "Là nô tỳ không chăm sóc tiểu thư cẩn thận, xin phu nhân trách phạt."

"Xin ta trách phạt?" Đổng phu nhân bình thường đều vô cùng ôn hòa dịu dàng, nhưng chuyện này lại liên quan đến Đổng Doanh Nhi, lập tức thể hiện sự tức giận: "Ta tìm người bán ngươi đi, bán càng rẻ càng tốt, ngươi thấy thế nào?"

"Không được." Bán càng rẻ càng tốt chính là bán đến trong kỹ viện hạ đẳng nhất, suốt ngày tiếp khách không ngừng, vậy chẳng phải là sống không bằng chết. Nha hoàn sợ đến toàn thân phát run lên: "Phu nhân hãy tha cho nô tỳ một lần, nô tỳ về sau cũng không dám nữa."

Đổng phu nhân lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi nếu như không muốn bị bán đi, vậy thành thật nói hết cho ta những điều ngươi biết. Người mà Doanh Nhi nói đến rốt cuộc là ai? Đã dùng cách gì mê hoặc nàng?"

Nha hoàn kia bị Đổng phu nhân nắm được điểm yếu, cũng không dám giấu diếm chút nào, lập tức một năm một mười nói hết đầu đuôi mọi chuyện. Đổng phu nhân sau khi nghe xong, tức đến mức toàn thân đều run lên: "Ta sao lại có thể sinh ra đứa con gái như vậy! Hồ đồ! Hồ đồ!"

Đổng phu nhân không nghĩ tới người Đổng Doanh Nhi yêu lại là Chiến thần trẻ tuổi nhất của Đại Cẩm triều Tưởng Tín Chi. Nha hoàn kia không dám nói dối, như thế xem ra, Tưởng Tín Chi kia cũng không hề làm ra chuyện gì, là Đổng Doanh Nhi đơn phương tình nguyện mà thôi. Nhưng phàm là nữ tử, luôn cần có một chút mặt mũi, Đổng Doanh Nhi không quan tâm gì hết mà cứ dính lên như thế, Đổng phu nhân xuất thân từ danh môn thế gia luôn tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng. Đổng Doanh Nhi bây giờ đã hãm sâu như vậy, nhưng lại không biết đây là một cuộc hôn nhân không thể xảy ra. Không nói đến Tưởng Tín Chi kia tới bây giờ cũng không có chút tình ý nào với Đổng Doanh Nhi, chính là nhìn vào thân phận, Đổng Doanh Nhi muốn gả cho Tưởng Tín Chi, cũng là rất khó.

Tưởng Tín Chi là người nào, mấy năm gần đây nhiều lần đánh bại quân địch, Thiên Tấn Quốc bại là chuyện sớm hay muộn, đợi đến ngày khải hoàn trở về triều, Tưởng Tín Chi chính là công thần lớn nhất. Hoàng đế đối với những người tài giỏi từ trước đến nay cũng không hề ngại việc đề bạt, lúc đó địa vị của Tưởng Tín Chi liên tục tăng lên, gia đình muốn làm thân với hắn nhiều vô số kể, một Kinh Triệu Doãn nho nhỏ tính là gì? Đổng Doanh Nhi cố chấp như vậy, không chừng chỉ có thể làm tiểu thiếp của Tưởng Tín Chi. Nhưng mà rõ ràng là một đích nữ lại đi làm thiếp cho người ta, truyền đi chẳng phải là khiến cho mọi người cười chê? Huống hồ Đổng Doanh Nhi từ nhỏ mặc dù tùy hứng, nhưng trong lòng vẫn có mấy phần cao ngạo, chỉ sợ nàng biết được kết cục này, chính mình cũng sẽ chịu không nổi.

Đổng phu nhân chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, trong lòng hung hăng mắng vài câu, cũng chỉ có thể nghĩ đến tìm Đổng đại nhân thương lượng chuyện ngày sau. Chuyện này vô cùng trọng đại, lại không thể chiều theo ý Đổng Doanh Nhi.

Bình Luận (0)
Comment