Chuyển ngữ + Chỉnh sửa: D
Lý Cường vỗ vỗ tay, chậm rãi tiến tới, nói: "Đêm nay, chỉ sợ phải xúc phạm đến Quận chúa rồi." Hắn cắm cây đuốc trong tay dùng để chiếu sáng lên miệng con thú bằng đá trên vách tường. Dưới ánh sáng lập lòe của ngọn lửa, Tưởng Nguyễn vẫn yên lặng ngồi trong ngục, tà váy màu đỏ rực như lửa, gương mặt tinh xảo quyến rũ, lại thêm vẻ lạnh lùng hờ hững.
Lý Cường nuốt nước miếng, hắn vốn đã biết sức hấp dẫn của vị Quận chúa này, hiện giờ được nhìn gần lại càng khiến hắn kích động hơn. Tưởng Nguyễn bình tĩnh hỏi: "Lý công tử định giết người diệt khẩu?"
"Sáng sớm ngày mai, dân chúng trong kinh thành sẽ biết đến tin tức Quận chúa sợ tội tự sát trong ngục," Lý Cường cười có chút hèn mọn đê tiện: "Tuy nhiên, trước đó, Quận chúa sẽ được phục vụ chu đáo, hưởng thụ một cách thoải mái nhất."
Giết nàng lại nói nàng tự sát, Lý Cường tưởng mọi người trong kinh thành đều là kẻ ngu ngốc hay sao. Vốn tưởng rằng chỉ có Nhị di nương và Tưởng Lệ là hai kẻ thiếu não, không ngờ rằng cả gia đình này đều như nhau. Nhưng qua chuyện này cũng đã biết được Nhị di nương hận nàng tận xương, vì vậy mới nghĩ ra biện pháp tra tấn nàng như thế. Không chỉ có thể khiến nàng trước khi chết mất đi trong sạch, mà còn muốn hủy hoại thanh danh của nàng.
Nhìn Tưởng Nguyễn không thay đổi sắc mặt, lòng Lý Cường càng thêm ngứa ngáy, vẫy tay cho mở cửa ngục, mấy tên to con xung quanh cùng tiến tới, Lý Cường cười nói: "Hoằng An Quận chúa, chúng ta đều sẽ rất thoải mái."
Vẻ mặt Tưởng Nguyễn chợt nghiêm nghị, chưa kịp ấn vào cơ quan của chiếc vòng tay Huyết Nguyệt thì đã nghe thấy một tiếng "rầm", xuất hiện ánh sáng từ lưỡi kiếm, máu bắn tung tóe, trong khoảnh khắc toàn bộ những người trước mặt đều ngã xuống, chỉ còn lại một mình Lý Cường.
Cánh cửa nhà ngục bị đá tung ra, thanh niên mặc áo choàng gấm đen xuất hiện, con kỳ lân cưỡi gió màu vàng nhạt được thêu trên áo choàng như thể muốn từ trong gấm bay ra. Tiêu Thiều bước vào, lạnh lùng nói: "Muốn chết." Lý Cường thấy rõ người tới, thân thể run lên bần bật, lập tức cảm thấy tuyệt vọng. Nhị di nương cũng không nói Tưởng Nguyễn có quan hệ đặc biệt gì với Cẩm Anh vương của Đại Cẩm triều. Hắn kinh hãi tột độ, thân dưới ướt đẫm, một mùi hôi thối lập tức tràn ngập phòng giam. Lý Cường đột nhiên quỳ rạp xuống mặt đất, miệng cầu xin: "Vương gia tha cho..." Chưa dứt lời, máu từ cổ họng đã trào ra, hắn ngã xuống.
Mặt Tiêu Thiều không đổi sắc cất dao găm, nhấc chân bước về phía trước.
Cẩm Tam đang ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó thấy vậy thì lặng lẽ rời đi, không đợi tiểu thư kịp làm gì thì chủ nhân nhà mình đã tự ra tay cứu người rồi, tiếp tục ở lại chỗ này cũng bất tiện.
Sau khoảng thời gian kinh ngạc ngắn ngủi thì Tưởng Nguyễn cũng bình tĩnh trở lại, nàng đã nghĩ Tiêu Thiều sẽ đến sau nhìn thấy nội dung bức thư, nhưng không nghĩ rằng lại nhanh như vậy. Nàng khẽ buông tay trái đang che vòng tay Huyết Nguyệt xuống rồi nói: "Làm phiền ngươi dọn dẹp sạch sẽ chỗ này."
Tiêu Thiều gật đầu, mở cửa phòng giam đi vào, nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh ẩm thấp thì nhíu mày, nói: "Chuyện trong thư là thật sao?"
"Tất nhiên là thật." Tưởng Nguyễn nói: "Vốn dĩ không sử dụng vào thời điểm này, nhưng mà... Thôi quên đi, giải quyết sớm cũng tốt."
Đáng lẽ nội dung trong bức thư kia là sau này mới sử dụng, nhưng không ngờ Nhị di nương lại ngu xuẩn như thế, buộc nàng phải lấy ra dùng trước. Chỉ là như vậy sẽ rút dây động rừng, nhưng không sao, những chuyện sẽ xảy ra sau này chỉ cần thực hiện và nhìn kết quả là được.
Tiêu Thiều mím môi, trong mắt thoáng hiện sự lạnh lẽo: "Bọn chúng muốn giết nàng." Không chỉ như thế, trước lúc đó còn muốn hủy hoại sự trong sạch của Tưởng Nguyễn. Tuy biết có Cẩm Nhị và Cẩm Tam ở bên cạnh bảo vệ nàng, nhưng lúc nghe được điều đó vẫn cảm thấy lo lắng nên mới vội vàng chạy đến. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, trong lòng lại bừng bừng sát khí, chỉ muốn giết chết tất cả bọn chúng ngay lập tức.
Mặc dù Tưởng Nguyễn không hề hay biết Cẩm Y vệ của Tiêu Thiều đã điều tra rõ đầu đuôi sự tình, nhưng nàng cũng nói ra một cách rất hào phóng: "Nhị di nương bị tứ muội châm ngòi, vốn dĩ là muốn đối phó với ta. Lại bộ Thượng thư thì không có gì đáng sợ, cái khó là Ngự Sử Đài." Hồ Thiên Thu làm quan trong triều nhiều năm, làm việc gì cũng rất chu đáo, Hoàng đế vẫn rất yêu thích cánh tay đắc lực này. Mà ở kiếp trước, nàng biết rõ Hồ Thiên Thu chưa từng tiếp xúc với chuyện có liên quan đến Tưởng gia. Trên thực tế, Hồ Thiên Thu là người của Ngũ hoàng tử, không có quan hệ gì với Tuyên Ly. Không ngờ rằng hắn lại là một kẻ đa tình, sẵn sàng mạo hiểm vì Nhị di nương.
"Giao chuyện này cho ta." Tiêu Thiều nói: "Không cần lo lắng."
Tưởng Nguyễn hơi khựng lại, nhìn Tiêu Thiều, Tiêu Thiều nhìn nàng, không hề che giấu vẻ ân cần, săn sóc trong ánh mắt, nàng nói: "Được."
Tiêu Thiều có thể cảm giác được thái độ của Tưởng Nguyễn đang chậm rãi thay đổi, từ xa cách ban đầu chuyển dần thành tin tưởng, có lẽ chính bản thân Tưởng Nguyễn cũng không phát hiện ra chi tiết này. Tâm trạng Tiêu Thiều bỗng nhiên tốt hơn hẳn, nhìn xung quanh, nói: "Tối nay... Nàng chịu khó ở lại đây, ngày mai ta sẽ đưa nàng ra ngoài."
Tưởng Nguyễn suy tư một chút: "Ngươi cũng phải cẩn thận."
Trong mắt Tiêu Thiều thoáng hiện sự vui vẻ, suy nghĩ một chút rồi ngồi xổm xuống trước mặt nàng, lấy ra một chiếc còi nhỏ trong lòng đưa cho Tưởng Nguyễn: "Cẩm Y vệ ẩn nấp khắp nơi, nếu gặp nguy hiểm hãy dùng chiếc còi này, Cẩm Y vệ ở gần đó có thể chạy đến ngay."
Tưởng Nguyễn đoán đây là vật làm tin của hắn nhưng chưa kịp nói gì thì Tiêu Thiều đã đứng dậy ra lệnh cho Cẩm Y vệ dọn dẹp sạch sẽ thi thể trên mặt đất. Tưởng Nguyễn cất chiếc còi vào trong tay áo, ánh mắt tối sầm lại, trầm tư suy nghĩ.
……
Trong phủ tướng quân.
Ngay khi hạ triều, Triệu Quang biết được chuyện này thì thiếu chút nữa đã trực tiếp cầm vũ khí xông thẳng đến phủ Thượng thư. Mọi người khó khăn lắm mới khuyên nhủ được, còn Lý thị thì lo lắng gạt nước mắt: "Đang yên đang lành sao Nguyễn nhi lại bị bắt giam, còn nói cái gì mà mưu hại Tưởng lão phu nhân, ta không tin, chắc chắn là bị vu oan."
Nam nhi Triệu gia đều vô cùng dũng mãnh, nữ nhân Triệu gia xinh đẹp nhưng lại yếu đuối. Lý thị nước mắt ngắn nước mắt dài như vậy khiến Triệu Quang vô cùng sốt ruột. Triệu Nguyên Bình khuyên nhủ: "Nương, người đừng lo lắng, Tam đệ đã đến ngục tìm hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
"Những người ở Tưởng gia kia... Lúc trước cho dù liều cái mạng già này cũng nên đón Nguyễn nhi với Tín Chi về đây." Lý thị vô cùng hối hận: "Đó là một đám lòng lang dạ sói... Không được, ta làm sao yên tâm để Nguyễn nhi tiếp tục được nuôi dưỡng ở cái phủ đó."
Triệu Ngọc Long nhỏ giọng nói: "Điều đó còn phải xem muội ấy có đồng ý trở về hay không mới được."
"Ngọc Long." Triệu Nguyên Bình cảnh cáo liếc nhìn con trai mình, Triệu Ngọc Long liền im lặng. Đối với vị buổi muội này của mình, ấn tượng để lại cho Triệu Ngọc Long là tình cảm của nàng đối với người Triệu gia rất đạm bạc. Thế mà tổ mẫu tổ phụ nhà mình vẫn cứ cảm thấy đau lòng, Triệu Ngọc Long bĩu môi.
Triệu Phi Chu nhìn Triệu Nguyên Bình: "Nhị thúc, khi nào Nguyễn muội muội mới được thả ra?"
Triệu Quang cũng nhìn Triệu Nguyên Bình chằm chằm, Triệu Nguyên Bình bất đắc dĩ nói: "Dù sao trước tiên cũng phải biết chuyện gì đã xảy ra. Có tam đệ ở đó, có thể chuẩn bị tốt mọi thứ ở trong ngục. Tuy nhiên, Án Viện Ngự Sử Đại đưa ra lệnh bắt giữ chính thức nhanh như vậy thì có chút kỳ lạ." Hắn sờ sờ cằm, trầm ngâm một chút rồi nói: "Cha, người vào cung một chuyến, trước hết tìm gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ nể mặt nhà chúng ta mà tạm thời không làm gì Nguyễn nhi. Con cùng đại ca đi gặp vị Án Viện Ngự Sử Đài kia. Phi Chu, con điều vài tên hộ vệ đi Tưởng phủ thăm dò tin tức. Nguyễn nhi vô duyên vô cớ gặp chuyện, chắc chắn đã đắc tội với người nào đó. Nương cùng với các tẩu ở trong phủ đợi tin tức, nếu có vấn đề gì cũng có thể ứng phó tốt.
Sau sự sắp xếp này, phủ tướng quân mới trở lại bình yên.
……
Tiêu Thiều đi ra khỏi nhà ngục, những ám vệ xử lý thi thể trong phòng giam thì cho ở lại. Vừa mới bước xuống bậc thang liền dừng lại, ánh mắt hiện rõ sự lạnh lùng.
Tiếng bước chân từ bên trái truyền đến, Triệu Nguyên Phong vừa tiến đến vừa quan sát Tiêu Thiều, giọng nói giễu cợt: "Động tác của Tiêu vương gia rất nhanh."
Tiêu Thiều liếc nhìn hắn rồi tiếp tục đi về phía trước. Triệu Nguyên Phong duỗi tay ngăn cản, mặc dù hắn lớn tuổi hơn Tiêu Thiều nhưng người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này chính là người thống lĩnh hơn mười vạn Cẩm Y vệ, vì vậy hắn cảm thấy có chút căng thẳng. Trong lòng không vui với thái độ của Tiêu Thiều, hơn nữa từ trước đến nay Triệu Nguyên Phong cũng là loại người coi trời bằng vung, ngay lập tức nói: "Tiêu vương gia, ngài có hơi thân cận với Nguyễn nha đầu quá rồi!"
Tiêu Thiều dừng bước: "Ngươi có thể làm gì?"
Triệu Nguyên Phong á khẩu, suýt chút nữa bị lời nói vô lễ của Tiêu Thiều làm cho ngất xỉu. Dù sao hắn cũng là tam công tử của Triệu gia, đường đường là một tướng quân trẻ tuổi uy nghiêm, bây giờ Tiêu Thiều nói ra lời này chẳng khác nào bảo hắn bất tài.
Tiêu Thiều ném cho hắn một bức thư, Triệu Nguyên Phong nhận lấy, mặc kệ sự vô lễ của Tiêu Thiều nhanh chóng đọc xong. Sắc mặt Triệu Nguyên Phong thay đổi, hỏi: "Ngươi muốn đưa bức thư này..."
"Giao cho Ngự Sử Đài." Tiêu Thiều nhẹ giọng nói: "Hồ Thiên Thu vì lợi ích riêng mà che giấu, hợp mưu hãm hại người vô tội, vậy thì không cần làm người đứng đầu Ngự Sử Đài nữa."
"Tiêu vương gia, lần này Ngự Sử Đài có thể sẽ bị xáo trộn." Triệu Nguyên Phong thử dò xét nói: "E rằng... Không dễ dàng như vậy."
"Vừa đúng lúc dọn dẹp sạch sẽ." Tiêu Thiều hờ hững nói, Triệu Nguyên Phong đột nhiên rùng mình một cái, chỉ cảm thấy trên người có chút ớn lạnh.