Chuyển ngữ + chỉnh sửa: D
Đúng là hoàng đế có hơi tức giận, chuyện nhỏ nhoi này, vốn không nên đem tới Ngự thư phòng để bàn luận. Nhưng cả ngày nay liên tiếp nghe vào tai chuyện của Tưởng Nguyễn, sao có thể khiến lòng ông không suy nghĩ, từ khi vào triều làm quan đến nay Liễu Mẫn luôn mực thanh cao cao ngạo, ngay cả một triều thần nói chuyện nhiều chút cũng không có, hôm nay lại mở miệng cầu tình cho Tưởng Nguyễn. Ông nhìn Tiêu Thiều, trong đầu hiện lên dung nhan diễm lệ quyến rũ của Tưởng Nguyễn, chẳng lẽ thật sự bị sắc đẹp mê hoặc rồi sao?
“A Thiều, hôn sự của ngươi…” Hoàng đế chưa nói hết, đã thấy Tiêu Thiều lạnh nhạt nói: “Nếu đã không còn chuyện khác, vi thần xin phép cáo lui.”
Hoàng đế nghẹn một họng, hồi lâu mới phất tay: “Lui xuống đi.”
Tiểu thái giám chờ bên ngoài nhìn thấy Tiêu Thiều vừa đi vào đã nhanh chóng đi ra, lại thấy sắc mặt hoàng đế không quá tốt, thầm nghĩ Cẩm Anh vương thật sự đúng là loạn thần tặc tử, ngay cả hoàng đế cũng hết cách với hắn. Bên trong, Cao công công âm thầm thở dài trong lòng, lắc đầu một cái.
Hôm nay Tiêu Thiều đến ngự thư phòng vốn chỉ muốn thông báo cho hoàng đế mà thôi, cũng không cần đợi ân chuẩn. Ra khỏi ngự thư phòng, Tiêu Thiều trực tiếp tới Ngự sử đài.
Các quan viên ngự sử đài đang xử lý công văn, chốn xui xẻo này nói bận cũng bận, nói rỗi rảnh cũng rỗi rảnh thanh thản lắm thay. Chỉ có chuyện liên quán đến hoàng gia hoặc trọng thần mới đến phiên Ngự sử đài nhúng tay. Phần lớn đều là cấp trên thanh nhàn cấp dưới bận rộn, người trong quan trường đều hiểu rõ, trước nay vẫn không xảy ra chuyện gì lớn lao cả. Án viện Hồ Thiên Thu tùy tiện bắt nhốt Tưởng Nguyễn đã làm mọi người ở Ngự sử đài bất mãn trong lòng.
Mà nay Ngự sử đài có hai quan đứng đầu, người là Án viện và người là Sát viện. Án viện Hồ Thiên Thu, Sát viện Kha Tu Nhiên, xưa nay Kha Tu Nhiên đều dưới hàng Hồ Thiên Thu, chỉ cần Hồ Thiên Thu vẫn còn nắm chặt chiếc ghế Án viện, sẽ khiến Kha Tu Nhiên một mực không tìm được cơ hội thăng tiến.
Mà các quan viên Ngự sử đài hiện tại chia thành hai phe, một phe ủng hộ Hồ Thiên Thu, một phe khác ủng hộ Kha Tu Nhiên, bên phe Hồ Thiên Thu thì đông hơn một chút. Lần này chuyện bắt nhốt Hoằng An quận chúa, Kha Tu Nhiên là phe phản đối.
Đột nhiên thấy Tiêu Thiều đi vào, khiến các quan viên Ngự sử đài cả kinh, một người nam trung niên mặc quan phục màu xanh đậm ngồi trong nội đường, người gầy nhom da hơi đen, con ngươi lại trầm lắng vô cùng, người này chính là Kha Tu Nhiên.
Kha Tu Nhiên đứng lên, hướng Tiêu Thiều chào một cái, nói: "Tiêu vương gia."
Tiêu Thiều lạnh lùng nhìn gã, ném vật trong tay cho Kha Tu Nhiên. Thoạt đầu Kha Tu Nhiên hơi sững sốt, sau nhìn rõ là một phong thơ, lách qua một bên xem kỹ nội dung bên trong xong, thần sắc đã kích động đến không thể kìm nén. Gã nhìn Tiêu Thiều, ánh mắt rất kích động: "Đây. . . ."
"Hồ Thiên Thu không muốn làm cái chức Án viện này nữa, thế thì không cần làm." Tiêu Thiều đáp, dứt lời xoay người rời khỏi Ngự sử đài.
Để lại mình Kha Tu Nhiên cầm vật trong tay, nội dung trong thơ này, đủ để thanh tẩy Ngự sử đài, nếu thật vậy, đối với gã cũng không có ảnh hưởng gì không tốt cả, chức quan của Hồ Thiên Thu chắc chắn khó giữ được. Nếu Tiêu Thiều đã đem vật này tới, thái độ biểu thị ngầm đồng ý, Kha Tu Nhiên làm gì cũng sẽ không bị kẻ khác cản trở, chẳng qua vì sao Cẩm Anh vương luôn không quản chuyện trong triều lại đột nhiên muốn nhắm vào Hồ Thiên Thu chứ.
Kha Tu Nhiên suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ đến Tưởng Nguyễn hiện nay bị nhốt trong lao, lòng khẽ động, thì ra là như vậy, cũng do tự Hồ Thiên Thu tìm đường chết, gã đã sớm nhìn ra Hoằng An quận chúa không phải là người dễ trêu chọc, dù chỉ dựa vào danh tiếng của Tưởng Tín Chi, hoàng đế cũng sẽ che chở Hoằng An quận chúa thôi. Cái tên Hồ Thiên Thu kia không biết trúng tà gì, bắt nhốt Hoằng An Quận chúa. không chịu động não nghĩ thử xem, nếu làm ra chuyện gì chọc giận chiến thần Tưởng Tín Chi, con đường quan lộ cũng thôi xong rồi.
Đối với kết cục của Hồ Thiên Thu, dĩ nhiên ôm thái độ Kha Tu Nhiên cười trên sự đau khổ của người khác, trong đầu nghĩ Hoằng An quận chúa quả thật không phải người thường, chính bản thân Cẩm Anh vương cũng ra mặt vì nàng. Đột nhiên nghĩ đến gì đó, lập tức vội vàng đứng dậy, cho dù chỉ là nễ mặt Cẩm Anh vương, đối với Hoằng An quận chúa này cũng tuyệt đối không được sai sót. Trước mắt nên dặn dò quan sai một tiếng mới phải đạo.
…
Chỗ khác trong kinh thành giờ ra sao thì không biết, nhưng bầu không khí trong Tưởng phủ thì rất nặng nề, linh cữu của Tưởng lão phu nhân được đặt ở giữa linh đường, người toàn phủ mặc đồ tang, người canh gác linh đường ban đêm chính là hai người Đỗ Quyên và Thải Tước.
Sau khi Tưởng lão phu nhân chết, hai nha hoàn không còn chỗ để đi, nể tình họ theo hầu lão phu nhiều năm như vậy năm cũng có khổ lao, nên dựa theo thông lệ thường ngày thả ra khỏi phủ. Tuổi Đỗ Quyên và Thải Tước nay đã qua hai mươi bảy, đều vẫn chưa có hôn phối, Đỗ Quyên là người hầu được sinh ra trong Tưởng phủ, cha mẹ vẫn còn đang làm việc ở thôn trang của Tưởng phủ, thả ra khỏi phủ thì vẫn còn có chỗ dung thân. Thải Tước thì do năm đó Tưởng lão phu nhân mua về từ bên ngoài, một thân một mình.
Ban đêm linh đường lạnh tanh, quan tài của Tưởng lão phu nhân tản mát cảm giác u ám, gió từ bên ngoài thổi thẳng vào linh đường, khiến ngọn lửa nhỏ trên đỉnh đèn cầy trắng lập lòe sắp tắt, giấy tiền vàng bạc chưa bị đốt hết trong chậu bị thổi bay lên, giống như có một thứ người thường không nhìn thấy đang cầm lấy tiền vàng mà chơi đùa. Người thổi kèn tang đã sớm về, Tưởng trong phủ càng thêm lạnh lẽo hơn, giống như cả phủ đệ to lớn chỉ có hai người bọn họ.
Đỗ Quyên đi nhà xí nãy giờ chậm chạp chưa quay về, nên chỉ còn lại một mình Thải Tước. Đèn lồng trắng chao đảo trong gió, tạo thành một mảng ố đen loang lổ, tự dưng có hơi đáng sợ.
Trong lòng Thải Tước căng thẳng, không kiềm được đưa tay ôm lấy đôi vai của mình, không biết tự lúc nào ánh trăng ngoài cửa sổ đã dần dần bị mây đen che khuất, tựa như chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt trong linh đường, mà âm phong cùng nhau kéo tới, chút ánh sáng loe lói hình như cũng sắp bị dập tắt.
Đột nhiên, quan tài chợt phát ra một tiếng vang giòn dã, âm thanh kỳ quái, giống như có người dùng móng tay cào vào ván quan tài vậy, cả người Thải Tước cứng đờ, hơi lạnh phủ khắp toàn thân lan đến thấu tận tim. Bất an đi về phía trước, sau lưng lại xuất hiện một tiếng vang lớn, nàng ta sợ đến mặt mũi trắng bệch, người lập tức xụi lơ ngã xuống đất.
Đỗ Quyên vừa đi thì giống như đã mất tích luôn, không hề thấy trở lại, âm thanh kia càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang, gần như là nổ ầm ầm bên tai Thải Tước, trên đất, trước ánh sáng của đèn lồng, đột ngột xuất hiện một cái bóng.
Bóng người kia rất cao, giống như bị kéo dài ra vậy, loáng thoáng thấy đó là một người nữ, tóc dài buông xỏa, đột nhiên xuất hiện trong linh đường, cực kỳ nổi bật.
Thải Tước hét thảm một tiếng, không cách nào giữ được sự bình tĩnh, cảnh tượng này thật sự quá kinh hoàng, nàng ta lập tức quỳ xuống, không ngừng dập đầu về phía linh bài ở giữa linh đường: "Lão phu nhân, là nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên hại ngài, ngài tha cho nô tỳ đi, cầu xin người tha cho nô tỳ đi."
Bóng đen kia như cố ý không muốn bỏ qua cho nàng ta vậy, ngó thấy rõ nó đang từ từ tiến đến từ phía sau, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, Thải Tước chỉ cảm thấy một đôi tay lạnh như băng đang phủ trên cổ mình, móng tay xám trắng thật dài lao qua, rốt cuộc nàng ta không nhịn được ngẩng đầu nhìn cái, đối diện trực tiếp với một gương mặt tái nhợt, hai mắt đen lờ đờ, tóc xõa vòng quanh người, bên mép đang chảy máu đen.
Thải Tước không chịu nổi nữa lớn tiếng khóc gào: "Lão phu nhân, nô tỳ sai rồi! Lão phu nhân…" Âm thanh chợt tắt, hai mắt Thải Tước dại ra, mềm nhũn ngã xuống.
Người đóng giả thành ma kéo khăn trùm đầu xuống, để lộ gương mặt phong tình vạn chủng, chính là Cẩm Tam. Cẩm Tam lấy một chai thuốc từ trong ngực áo ra, thuần thục bóp miệng Thải Tước đổ vào, Thải Tước mềm nhũn ngã xuống đất.
Lúc này Cẩm Tam mới bước nhanh ra, ngoài cửa sổ, Cẩm Nhất mặt không cảm xúc canh giữ Đỗ Quyên, Đỗ Quyên bị điểm huyệt đạo, thần sắc vô cùng hoảng sợ, một câu cũng không nói được.
"Ngoan nào, chẳng lẽ ngươi cũng muốn biến thành bộ dáng giống như cô ta?" Cẩm Tam cười một tiếng, mặc dù nhan sắc xinh đẹp, nhưng trong mắt Đỗ Quyên nàng lại tựa như ác quỷ vậy.
Đỗ Quyên hoảng sợ lắc đầu.
Cẩm Tam cười: "Vậy ta giải huyệt đạo cho ngươi, ngươi không được hét lên, nếu làm cho ta phân tâm, vậy..." Ngân châm trong tay nàng tỏa ra ánh sáng xanh thầm kín, hiển nhiên là đã được tẩm độc.
Đỗ Quyên vội vàng gật đầu.
Lúc này Cẩm Tam mới giải huyệt, vừa giải huyệt xong, Đỗ Quyên vội vàng hỏi: "Cô ấy sao rồi."
"Chẳng sao cả." Cẩm Tam nhẹ giọng nói: "Chẳng qua ước chừng từ nay về sau chỉ có thể làm một kẻ ngu thôi."
Đỗ Quyên sững sốt, lòng dâng lên cảm giác thê lương. Từ lúc còn nhỏ đến nay nàng và Thải Tước cùng nhau hầu hạ Tưởng lão phu nhân, những năm này cùng nhau tiến thối, cảm tình tất nhiên rất đậm sâu, nhưng vừa rồi nàng bị kẻ lạ mặt bắt giữ, cứ thế trơ mắt nhìn Thải Tước bị người khác dọa đến độ đó. Rồi từ đây biến thành kẻ ngu... Một nha hoàn bị biến thành kẻ ngu ngốc, liệu sẽ có kết quả tốt gì chứ?
"Cũng đừng quá đau lòng." Cẩm Tam cười khanh khách: "Ngươi cũng muốn trở thành kẻ ngốc giống như cô ta sao? Thế không biết một cô nương xinh đẹp như ngươi bị biến thành kẻ ngốc, vậy Vương công tử có còn thích ngươi không nhỉ?"
Đỗ Quyên ngẩn ra, lập tức lạnh cả người. Vương công tử, sao nàng ta biết Vương công tử?
Tưởng lão phu nhân chết như thế nào, nàng biết rõ hơn bất kỳ ai, khiếp sợ khi biết Thải Tước lớn gan như vậy, nhưng đồng thời nàng cũng nhận được một lời hứa của người kia. Người đó nói, chỉ cần nàng chịu đứng ra làm chứng, thì có thể giúp nàng bỏ nô tịch.
Đỗ Quyên theo hầu bên cạnh Tưởng lão phu nhân, vốn định cả đời không lập gia đình. Không ngờ lại gặp được Vương công tử, nhưng một nô tỳ bất luận thế nào cũng không có tư cách gả cho Vương công tử làm chính thê. Nếu có thể giải trừ nô tịch, há chẳng phải sẽ được cùng Vương công tử song túc song phi, trở thành một đôi quyến lữ. Cho nên, Đỗ Quyên im lặng đáp ứng.