Đích Nữ Họa Phi ( Dịch Full )

Chương 210 - Chương 210 - Gặp Lại Phái Nhi (1)

Chương 210 - Gặp lại Phái nhi (1)
Chương 210 - Gặp lại Phái nhi (1)

Chuyển ngữ: D

Chỉnh sửa: D

Đi ra khỏi phủ Kinh Triệu doãn, đám người Thiên Trúc và Lộ Châu không dám hỏi nhiều, vừa rồi Tưởng Nguyễn đối với Đổng Doanh Nhi vô cùng lãnh khốc, như những tình cảm trước kia đều không còn tồn tại. Đến cuối cùng sắc mặt Đổng Doanh Nhi đã hết sức khó coi, sợ rằng từ đây sẽ có ngăn cách với Tưởng Nguyễn.

Tưởng Nguyễn không hề đặt chuyện này trong lòng, đối với Đổng Doanh Nhi, nàng không có nghĩa vụ. Hôm nay chỉ có thể đợi chính nàng ta nghĩ thông suốt, giữa Tưởng Tín Chi và Đổng Doanh Nhi, nàng tất nhiên phải lấy Tưởng Tín Chi làm trọng.

Sau khi rời khỏi phủ Kinh Triệu doãn, thời giờ vẫn còn sớm. Đã lâu rồi nàng chưa vào cung thăm Ý Đức Thái hậu, trước đó vài hôm Dương cô cô bên người Thái hậu cũng phái người đưa tin đến, bảo nàng vào cung tới lui. Mắt thấy trời vẫn còn sớm, nên kêu xe ngựa quay đầu, trực tiếp vào cung.

Hiện nay trong cung đang vội vàng chuyện chọn tú nữ, trên đường nhìn qua có thể bắt gặp giáo dưỡng cô cô trong cung phân phối danh sách tên. Tên Tưởng Đan cũng nằm trong đó, Tưởng Nguyễn nhếch môi cười, thẳng tiến hướng Từ Ninh cung.

Có điều lúc đi tới khúc cua ở hành lang, lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ở luống hoa cạnh hành lang, chính là Hòa Di quận chúa.

Mấy cung nữ đi theo Hòa Di quận chúa, đang cúi người nói chuyện với một người khác. Đi đến gần, mới nghe thấy Hòa Di quận chúa đang nói liếng thoắng không ngừng: "Bất quá chỉ là một tiện loại do cung nữ đê tiện sinh ra, thật sự cho rằng bản thân là con cháu hoàng gia sao? Hừ, có thể bình an lớn lên hay không còn chưa chắc, hôm nay bổn quận chúa đánh nó đấy, thì như thế nào?”

Đứa bé bị Hòa Di quận chúa chửi mắng cúi đầu không nói tiếng nào, dường như đang rất sợ hãi, rúc người sau lưng cung nữ. Cung nữ nọ cùng là một kẻ nhát gan, vội vàng cung kính cúi người thỉnh tội với Hòa Di quận chúa.

Mắt Tưởng Nguyễn chợt lóe, đợi khi thấy rõ dáng người nhỏ bé ấy thì không kiềm lòng được, cả người run lên, đơ ra, đứng yên tại chỗ.

Trước nay nàng rất ít khi kích động tới vậy, bây giờ thế này, Thiên Trúc và Lộ Châu nhìn thấy, nghi ngờ trong lòng, vội nhìn về phía đứa bé kia.

Vừa nhìn thì thấy đó là một cậu bé khoảng tầm ba bốn tuổi, ăn mặc vô cùng giản dị, thậm chí nếu nhìn kỹ sẽ nhìn ra mặc dù xiêm y nhìn rất đẹp, nhưng chắc vải không mềm mại, làn da trẻ nhỏ rất yếu ớt, chất vải quá cứng sẽ rất dễ làm trẻ con bị thương. Đứa bé kia sắc mặt tái nhợt, hình như không đủ dinh dưỡng, mặt mũi lại hết sức thanh tú đáng yêu. Lúc này đang níu chặt vạt áo của cung nữ, nét mặt vô cùng sợ hãi.

Nhìn thân phận có lẽ không thấp, nhưng qua thần thái thấy sao cũng không giống con nhà quyền thế, huống chi nếu thật sự là con trai của đại thần, Hòa Di quận chúa đánh chửi vũ nhục như vậy cũng quá thất lễ. Mấy lời ‘con cháu hoàng gia’ Hòa Di quận chúa nói khi nãy cũng rơi vào tai mọi người, Lộ Châu nghi ngờ, chẳng lẽ là tiểu hoàng tử nào đó? Nhưng thân là một tiểu hoàng tử lại bị đối xữ như vậy, so ra còn thua xa một nô tài được tí trọng dụng trong cung.

Tưởng Nguyễn không chớp mắt nhìn chằm chằm đứa bé kia, lòng nổi lên sóng to gió lớn, đứa bé kia không ai khác, mà chính là Phái nhi!

Đời trước sau khi nàng vào cung không lâu, sau khi được phong hàm Mỹ nhân, vô tình nhìn thấy Phái nhi, lúc ấy hoàng đế cũng có mặt, nên thẳng tay giao Phái nhi cho nàng nuôi dưỡng. Thâm cung nhiều buồn tẻ, thân thế đứa bé này đáng thương, nhưng rất hiểu chuyện, mẹ con hai người sống nương tựa lẫn nhau, tìm vui trong nỗi khổ, hôm nay nhớ tới, đó lại chính là đoạn thời gian vui vẻ nhất cả đời nàng ở kiếp trước.

Ký ức cuối đời hiện lên trong đầu nàng là cảnh bản thân bị chặt thành người lợn quăng trong thùng gỗ, tận mắt chứng kiến cảnh Phái nhi bị Lý Đống cưỡng bức, tiếng khóc thê lương của Phái nhi tựa hồ vẫn còn văng vẳng bên tai. Tưởng Nguyễn đau đớn nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa, trong con ngươi đã là một mảnh thanh minh. Sẽ không, đời này Lý Đống đã chết từ sớm, phủ Tế tướng đã sớm không còn tồn tại. Nàng không vào hậu cung, Phái nhi cũng không cần phải nhận cái kết thê thảm như vậy nữa.

Nàng từ từ bước tới, mỉm cười nói: “Hòa Di quận chúa đang làm gì vậy.”

Hòa Di quận chúa vốn đang mắng chửi Tuyên Phái, tất nhiên không chú ý tới Tưởng Nguyễn, giờ phút này nhìn thấy Tưởng Nguyễn, đầu tiên có hơi sững sốt, ngay sau đó trong con ngươi lập tức thoáng vẻ phẫn hận. Hôm nay Hòa Di quận chúa mặc y phục đỏ, vốn dĩ màu đỏ là màu Tưởng Nguyễn thích mặc nhất, vẻ đẹp của Hòa Di quận chúa có mấy phần phong tình nơi dị vực, mặc như vậy cũng có vài phần dạn dĩ. Tưởng Nguyễn bởi vì vẫn còn thủ hiếu, không thể mặc những bộ đồ quá mức diễm lệ, hôm nay chỉ khoác áo bào màu xanh nhạt. Xiêm y bên trong càng đơn giản hơn, nhưng vì thế mà sự xinh đẹp càng sâu thêm, sạch sẽ mà thanh lịch, ngược lại khiến người khác nhìn đến không thể dời nổi mắt.

Phàm là nử tử, khi nhìn thấy một người con gái xinh đẹp khác sẽ nổi lòng muốn so sánh một phen, nhất là cái cô Hòa Di quận chúa vốn không ưa Tưởng Nguyễn. Thấy đồ mình mặc trên người bị Tưởng Nguyễn dìm xuống, lập tức nổi nóng. Nói: "Tưởng Nguyễn, chẳng lẽ ngươi muốn xen vào việc của người khác? Nhưng chuyện này không tới phiên ngươi bận tâm."

Cung nữ xung quanh đều cúi thấp đầu xuống, ai cũng biết Hòa Di quận chúa cùng Hoằng An quận chúa trước giờ không hòa thuận, cả hai vị quận chúa đều không phải chủ tử dễ trêu chọc.

Tuyên Phái nấp sau lưng cung nữ nảy giờ dường như bị Tưởng Nguyễn đột nhiên xuất hiện dọa sợ hết hồn, núp ở sau lưng cung nữ, nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn không chớp mắt.

Tưởng Nguyễn không hề nhìn Tuyên Phái, chỉ cười nói: "Ta tất nhiên sẽ không quản những chuyện này, ta phải đi gặp hoàng tổ mẫu." Nàng nhẹ nhàng nhìn Hòa Di quận chúa một cái: "Những chuyện này, hoàng tổ mẫu tất nhiên sẽ quản."

"Ngươi ——" Hòa Di quận chúa tức giận: "Ngươi dám uy hiếp ta!" Ý Tưởng Nguyễn là, sẽ kể lại tất cả những chuyện xảy ra tại đây lại cho Ý Đức Thái hậu. Nếu nói Hòa Di quận chúa ỷ mình được hoàng đế cưng chiều mà vô pháp vô thiên, vậy thì Ý Đức Thái hậu chính là sự tồn tại mà trước nay nàng ta luôn sợ hãi. Chỉ vì tính tình Ý Đức Thái hậu vốn cổ quái, không thân cận với người khác, quan hệ của Tưởng Nguyễn và Ý Đức Thái thậm chí so với đứa cháu gái ruột là nàng còn sâu đậm thân thiết hơn, mỗi lần nghĩ tới việc này, Hòa Di quận chúa lại tức cành hông. Ý Đức Thái hậu là một người sống quy tắc, nếu bị Ý Đức Thái hậu biết nàng đánh chửi Tuyên Phái, nhất định sẽ nghiêm khắc trách phạt nàng.

"Đây không phải uy hiếp." Tưởng Nguyễn mỉm cười: "Có điều ta nghĩ, quận chúa hẳn cũng không sợ, không phải sao?"

"Ngươi ——" Trong lòng Hòa Di quận chúa chỉ hận không thể xé nát Tưởng Nguyễn. Nếu là thường ngày, dựa theo tính tình của nàng ta, tất nhiên sẽ đại náo một trận. Nhưng kể từ sau khi Trần quý phi thất thế bị nhốt vào lãnh cung, trừ hoàng hậu không khiến người khác sợ hãi, ba phi còn lại ai cũng ra sức bắt đầu tranh đoạt sự sủng ái của hoàng đế lần nữa. Cộng thêm một nhóm mỹ nhân mới sắp vào cung, Thục phi muốn chiếm được sự sủng ái của hoàng đế, nhất mực cảnh cáo nàng ta không thể gây chuyện. Nhất là đối với Tưởng Nguyễn, nhớ kỹ không được xảy ra tranh chấp với nàng.

Hôm nay tâm trạng nàng ta không tốt, lúc đi ngang qua đây vừa vặn gặp được Thập Tam hoàng tử bị ghẻ lạnh nhất hậu cung đang được cung nữ dẫn ra phơi nắng, trong tay Tuyên Phái đang cầm một nắm bùn, vô tình ngã xuống trước mặt nàng ta, nắm bùn làm bẩn góc quần của nàng ta. Dưới cơn nóng giận Hòa Di quận chúa lập tức ra tay đánh Tuyên Phái, ngay khi đang mắng chửi hăng say thì lại ngoài ý muốn gặp phải kẻ sát tinh Tưởng Nguyễn.

Mặc dù trong lòng hận độc Tưởng Nguyễn, trải qua mấy lần dạy dỗ Hòa Di quận chúa cũng đã có kinh nghiệm hơn chút, rốt cuộc vẫn không dám tiếp tục chửi mắng trước mặt Tưởng Nguyễn, miệng mắng một tiếng: "Xui!" Lại đe dọa nói với Tuyên Phái: "Hừ, nàng ta cũng không thể luôn ở trong cung bảo vệ ngươi!" Dứt lời dẫn theo cung nữ, giận đùng đùng bỏ đi.

Đợi Hòa Di quận chúa đi khỏi, Tưởng Nguyễn mới mỉm cười nhìn về phía đứa trẻ đứng sau lưng cung nữ. Trên gương mặt trắng noãn của Tuyên Phái có in dấu bàn tay đỏ hồng, nghĩ cũng biết là ai làm. Có lẽ vừa rồi Tuyên Phái bị Hòa Di quận chúa tát mạnh tay lắm, đôi mắt ầng ậng nước, đỏ hồng làm người khác đau lòng.

Lộ Châu là người thương xót trẻ nhỏ, lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Tuyên Phái, móc khăn tay ra, lau đi vết bẩn trên mặt cậu bé, nói: "Tiểu hoàng tử không sao chứ?" Cô không biết đây là hoàng tử đứng thứ mấy, chỉ cảm thấy Tuyên Phái nhìn đáng thương cũng rất đáng yêu, dứt khoát gọi tiểu hoàng tử.

“Đứng hàng mười ba, Thập tam hoàng tử.” Tưởng Nguyễn đáp.

“Sao cô nương biết ạ?” Lộ Châu kinh ngạc nói.

Tuyên Phái nhìn Lộ Châu, cung nữ kia thấy vậy vội vàng lấy lòng nói: "Nô tỳ thấy hình như Thập tam điện hạ rất thích quận chúa đó ạ."

Tưởng Nguyễn lạnh lùng liếc cô ta một cái, giọng chợt chuyển lạnh: "Quỳ xuống!"

Cung nữ kia sợ hết hồn, trước ánh nhìn của Tưởng Nguyễn lại cảm thấy bản thân như rớt vào hầm băng, không nói gì lập tức quỳ xuống.

Mặt Lộ Châu lộ vẻ khinh thường, vừa rồi bọn hộ nhìn thấy rõ ràng, ngoài mặt cung nữ này là cung nữ hầu cận của Thập Tam hoàng tử, những từ đầu tới cuối không hề biết hộ chủ. Mặc cho Hòa Di quận chúa kia ngang ngược hung ác đánh tiểu chủ tử nhà mình thì cũng thôi, ấy vậy mà còn cúi người gật đầu lấy lòng kẻ đó. E rằng cô ta chưa từng coi chủ tử của mình ra gì, thân là tỳ nữ thiếp thân, quả thực quá lớn lối rồi.

Tưởng Nguyễn lạnh nhạt nói: "Ngươi chăm lo cho Thập Tam điện hạ như vậy đó à?"

Cung nữ run lên, dập đầu rồi ngẩng lên: "Quận chúa tha mạng, nô tỳ không dám nữa, nô tỳ biết sai rồi, quận chúa tha mạng."

Bình Luận (0)
Comment