Kẻ gây họa
Chuyển ngữ + Chỉnh sửa: D
Triệu Phi Châu đang là một thiếu niên tràn trề nhiệt huyết, không ngờ hôm nay lại bị Tưởng Nguyễn xem thường, nhất thời cảm thấy không phục. Tưởng Nguyễn sai Thiên Trúc vứt Quách Mộng ở núi giả ven hồ nước, Thiên Trúc xuống tay không lưu tình, đầu Quách Mộng đập trúng núi giả, lập tức chảy máu.
Mặc dù mọi người đều kinh ngạc, nhưng không ai lên tiếng ngăn cản. Bình thường Triệu Cẩn cực kỳ ghét những kẻ thích đâm dao sau lưng người khác, Triệu Phi Châu càng không cần phải nói, Thiên Trúc lấy ra một bình sứ nhỏ, mở nấp quơ mấy cái dưới mũi Quách Mộng rồi đứng thẳng người dậy, nói: “Cô nương, nội trong hai giờ cô ta sẽ không tỉnh lại được.”
Triệu Phi Châu nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Thiên Trúc, thấy kỳ lạ, hỏi: “Nha hoàn này của ngươi biết võ công? Tìm được ở đâu vậy?” Bản thân Triệu Phi Châu cũng là người luyện võ, tất nhiên nhìn ra được võ công của Thiên trúc không kém.
Tưởng Nguyễn nhìn ra xa, Lộ Châu canh giữ ở một đầu khác vội vàng chạy tới: “Cô nương, hai vị phu nhân của Hạ gia và mấy vị phu nhân khác đều đang đi về phía này.”
Quả nhiên là Hạ gia, con ngươi Tưởng Nguyễn chợt lóe, nói: “Tốt thật, chúng ta tránh qua chỗ khác đi.”
Đoàn người xuyên qua lùm cây đi vào, đi đầu chính là Quận trưởng phu nhân, Thân Nhu vừa đi vừa nói chuyện với bà, ánh mắt Du Nhã cứ chăm chú nhìn vào lùm cây, như đang tìm thứ gì đó.
Nha hoàn hầu cận của Du Nhã đi phía trước, đột nhiên la hoảng lên: “Bên kia hình như có người.”
Nét mặt các vị phu nhân kinh ngạc, nha hoàn kia giống như bắt gặp chuyện gì đó khó nói. Trong con người Du Nhã thoáng hiện vẻ vui mừng, nhưng vẫn cố nén, nghiêm nghị nói: “Hét la tán loạn gì đó, còn ra thể thống gì, ngươi có biết quy cũ hay không hả?”
“Hạ phu nhân đừng vội trách mắng, “Quận trưởng phu nhân vỗ vỗ tay bà ta, hỏi nha hoàn kia: “Làm sao? Ngươi nhìn thấy chuyện gì kinh ngạc lắm ư?”
Nha hoàn ấp úng không dám nói câu nào, chỉ cúi đầu. Các vị phu nhân thấy vậy, lòng vừa nghi ngờ vừa có vài suy đoán. Tiệc kim cúc hôm nay vốn tổ chức vì các vị tiểu thư công tử, nếu có chuyện gì đó khác người, chuyện tư mật à… Con người đều có tính tò mò thích xem náo nhiệt, nhất là các cô các bà. Ấy mà họ cũng lo lắng nhỡ đâu con của mình dính vào, nhất thời đều tiến thoái lưỡng nan.
Thấy vậy, Du Nhã nói ngay: “Nha hoàn này gần đây càng ngày càng không biết phép tắc, để ta đi xem thử, xem xem nó nhìn thấy gì mà hoảng hốt như vậy.” Vừa nói xong lập tức dẫn đầu tiến lên.
Du Nhã cứ thế đi thẳng lên trước, các vị phu nhân không còn cớ đứng yên tại chỗ, rối rít đi theo. Ánh mắt Thân Nhu như chất chứa điều chi sâu sắc nhìn Du Nhã một cái, khóe miệng nhếch lên, dứt khoát cười sảng khoái tiến lên.
Lại nói nhóm người đi đến nơi, bị cảnh tượng trước mặt làm kinh ngạc tột cùng, chỉ thấy một cô gái đang nằm cạnh núi giả bên hồ, xiêm y và trang sức đều vẫn còn ổn, chẳng qua trên trán có vết máu, nhìn thấy mà giật mình, cũng khiến người khác nảy sinh nghi ngờ.
Như Mi di nương nhà Thị lang lập tức hét lên: “Mộng nhi!”
Phu nhân Thị lang bệnh nặng nằm liệt giường, tất nhiên không thể đến dự tiệc, nên để di nương sinh ra công tử tiểu thư Quách gia đến tiệc Kim cúc.
Như Mi di nương kia vốn là một đào hát hí khúc, hôm nay tới đây ăn mặc rất rêu rao, trên đầu gắn đầy trang sức như muốn chói mù mắt người khác, ai không biết còn cho rằng bà ta tới tự tìm chồng cho mình, chứ không phải tới tìm cho con gái mất. Các phu nhân có mặt ở đây phần lớn đều là chính thất, số ít thiếp thất, ai cũng là người có giáo dưỡng, nào từng thấy qua kẻ nói năng tùy tiện như vậy. Từ lúc đến đây tới giờ Như Mi di nương luôn bị mọi người xa lánh, đã hết sức bất mãn, giờ phút này con gái xảy ra chuyện, bà ta chẳng thèm đoái hoài tới chuyện gì khác, vội vã chạy vọt lên, ôm Quách Mộng vào lòng.
Lúc thấy được vết thương trên đầu Quách Mộng, Như Mi di nương lập tức mở miệng chửi: “Là tên khốn kiếp nào rắp tâm hại Mộng nhi của ta! Đang êm đẹp lại bị phá tướng, ngày sau còn ai dám cưới nó chứ.” Giọng điệu sắc bén khó nghe, khiến mọi người đều phải nhíu mày, Như Mi di nương vẫn chưa phát hiện, hướng về phía Quận trưởng phu nhân the thé nói: “Mộng Nhi của ta gặp chuyện ngay trong phủ của phu nhân, phu nhân nhất định phải tìm được kẻ khốn kiếp kia rồi nghiêm trị, đợi ta tìm ra, thử xem ra có lột da hắn hay không!”
Suy cho cùng cũng là kẻ xuất thân bần tiện, lời nói ra y như những mụ chanh chua đanh đá chốn chợ búa, lời này chẳng những khó nghe, mà ngay cả Quận trưởng phu nhân cũng bị kéo vào trách tội. Mặc dù sự việc xảy ra trong phủ của mình nên Quận trưởng phu nhân cũng có một phần trách nhiệm, nhưng thái độ Như Mi di nương như vậy, lập tức khiến ba phần đồng tình mọi người dành cho Quách Mộng bay biến thành mây khói.
“Phu nhân đừng vội,” Phu nhân Triệu gia Diêu thị không nhìn nổi, nói: “Hay mau xem thử thương thế của Quách cô nương thế nào?”
Kẻ làm mẹ chỉ lo rêu rao, không hề thấy kiểm tra thương thế của con mình, các phu nhân vừa nghe vào tai, càng thêm phần khinh bỉ Như Mi di nương. Tuy có đủ loại thủ đoạn trước mặt Thị lang, nhưng đứng trước các phu nhân xuất thân hiển quý này Như Mi di nương chính là kẻ không có đầu óc, tất nhiên không phát hiện ánh nhìn của mọi người đối với bà ta thay đổi. Hai tay lắc lắc Quách Mộng, gọi: “Mộng nhi, Mộng nhi?”
Hai mắt Quách Mộng nhắm nghiền, không hề động đậy, lúc này Như mi di nương mới nóng nảy, bất chấp hoàn cảnh, hoảng hốt nói: “Đây là sao vậy? Mộng nhi bất tỉnh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Du Nhã cau chặt mày, nha hoàn vừa nãy khơi màu cũng kinh hoảng cúi đầu. Chuyện vốn không nên như vậy, tại sao lại thành như vậy? Trước đó đã sắp xếp xong, đợi lúc bọn họ tới, cảnh tượng nhìn thấy phải là Triệu Phi Châu và Quách Mộng dính chung một chỗ, Quách Mộng bị bắt nạt khóc lóc tỉ tê, Triệu Phi Châu chết sống không chịu phụ trách. Sao bây giờ chẳng thấy bóng dáng Triệu Phi Châu đâu, còn Quách Mộng lại bị thương nặng như vậy?
Hiển nhiên Du Nhã đã sớm nghe ngóng, mặc dù tính tình Triệu Phi Châu giống Triệu Nguyên Phong, nhưng không phải người vô duyên vô cớ ra tay với người khác, người Triệu gia cũng sẽ không tùy tiện đánh nữ nhân. Sao lại thành ra thế này? Bỗng nghe Quận trưởng phu nhân nói: “Người đâu, đỡ Quách cô nương vào trong phòng, lấy danh thiếp của lão gia đi mời đại phu.”
Đợi nha hoàn đỡ Quách Mộng đang hôn mê vào phòng để cô ta nằm xuống, đại phu chưa tới kịp, Du Nhã đảo tròng mắt, mở miệng nói: “Người nọ dám đả thương Quách cô nương ngay tại phủ, nhất định là người trong phủ. Hôm nay người đến dự tiệc kim cúc nhiều như vậy, khó tránh việc có nhiều người, chi bằng tìm người tới hỏi thử, xem xem vừa rồi Quách cô nương đi cùng ai?”
Quận trưởng phu nhân cảm thấy bà ta nói có lý, lập tức sai người truyền lời, chỉ hỏi có ai từng nhìn thấy, hôm nay Quách Mộng đã từng đi cùng ai?
Nha hoàn truyền lời nhanh chóng trở lại, nói chính mắt tiểu nha hoàn quét tước nhìn thấy, hôm nay Quách Mộng từng đi cùng Triệu Phi Châu.
Vừa nói dứt câu, mắt Diêu thị lập tức giật một cái, hiện giờ Triệu Ngọc Long và Triệu Phi Châu đều đã đến tuổi tìm người mai mối, hai thằng nhóc này trời sinh tính tình cứng như đá vậy, cứ thế từng ngày trôi không hề có ý kết thân với cô nương nào. Diêu thị và Chu thị cùng nhau thương lượng một phen, quyết định hôm nay dẫn theo con trai và cháu trai tới đây. Ai mà ngờ lại xảy ra chuyện này.
Diêu thị xuất thân thư hương môn đệ, từ nhỏ đã chú trọng lễ nghi phép tắc, nghe nói vậy lập tức nổi nóng: “Đứa bé Phi Châu ấy ta nhìn nó lớn lên từ nhỏ, thằng bé tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bỉ ổi này.”
“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng mà.” Du Nhã nói: “Huống hồ có ai nói gì đâu, chỉ kêu là thấy Triệu tam thiếu gia ở cùng một nơi với Quách cô nương thôi, Triệu phu nhân đang lo lắng điều chi?”
“Ngươi-----” Diêu thị giận dữ. Tất nhiên nhận ra Du Nhã đang khích bác, nhìn qua Thân Nhu, ngược lại nhớ tới một chuyện. Ban đầu chuyện của Tưởng Nguyễn truyền tới Triệu gia, nữ nhân này chính là mẹ ruột của Hạ Tuấn, hôm nay cố ý khích bác như vậy, còn không phải vì muốn trả thù hay sao?
Như Mi di nương sợ thiên hạ không loạn la toáng lên: “Thì ra là ngươi! Không ngờ Triệu tam thiếu gia lại là thứ vô liêm sỉ như vậy, ta mặc kệ, Triệu tam thiếu gia hại Mộng nhi của ta, ta phải tìm người nói cho lão gia nhà ta, cho dù phải quậy đến phủ Thượng quan, các ngươi cũng tuyệt đối đừng mong được yên ổn.”
“Như Mi di nương,” Diêu thị thật sự nổi giận, nghiến răng nói từng câu từng chữ: “Dám hỏi Phi Châu nhà ta vì sao phải hại khuê nữ nhà ngươi? Vô duyên vô cớ, chuyện gì cũng cần phải có nguyên nhân.”
“Có lẽ con trai ngươi thấy Mộng nhi nhà ta xinh đẹp, nhất thời nổi lòng tham, Mộng nhi không chịu nghe theo, nên bị con trai ngươi thẹn quá hóa giận đả thương!” Như Mi di nương mặt dày mày dạn nói, các phu nhân xung quanh nghe vậy mím môi cười. Như Mi di nương này đúng thật giống y đúc một phụ nhân đanh đá, không hề biết lời nói ra sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào đối với con gái bà ta. E rằng chuyện hôm nay vừa truyền ra, ngày sau Quách Mộng muốn tìm một người tốt để gả đi sẽ rất khó. Thân là mẹ ruột đã không cần mặt mũi như vậy, thế thì con gái của bà ta có thể tốt chỗ nào chứ?