Chuyển ngữ: D
Chỉnh sửa: D
Trong ngự thư phòng, sắc mặt hoàng đế âm trầm, nhìn Thái phó đang đứng trước mặt: "Trẫm không biết từ lúc nào mà Liễu Thái phó lại quan tâm đến Hoằng An quận chúa đến như vậy?"
"Vi thần chỉ tận tâm với bổn phận, huống chi chuyện này có rất nhiều điểm khả nghi, không ngại chờ điều tra thêm, để bên phía Hình bộ điều tra sâu hơn, lúc thẩm tra xử lý cũng khiến người trong thiên hạ tin phục." Liễu Mẫn đúng mực, người này trước giờ không nhập bè kết phái, tuy là tân quý, nhưng cũng có đóng góp không ít cho triều đình, lần đầu tiên đối mặt với cái nhìn chất vấn của hoàng đế, thái độ vẫn thản nhiên, không chút căng thẳng nôn nóng.
‘Bộp’, một quyển sổ con nặng nề va lên người Liễu Mẫn, hoàng đế quát: “Trẫm đang hỏi ngươi, từ lúc nào mà ngươi lại quan tâm đến Hoằng An quận chúa như vậy.”
Thân là vua một nước, tai mắt rộng khắp, ngày thường cũng nghe được ít chuyện phong thanh, hiện giờ hoàng đế đã sinh lòng không thích Liễu Mẫn. Tuy nhiên thái độ Liễu Mẫn vẫn đúng mức, lưng thẳng tấp, sắc mặt không chút thay đổi, thấp giọng nói: "Vi thần chỉ tẫn tâm với trách nhiệm của một thần tử, không hề có chút tư tâm."
Lý công công liếc nhìn người đối diện, tuổi trẻ, tấm lòng rộng mở, một người văn nhã, cốt cách cao ngạo quật cường mà văn nhân nào cũng có, đây vốn là người hoàng đế cố tình bồi dưỡng vì Đại Cẩm mai sau, giờ lại chọc vào vảy ngược của hoàng đế, dáng vẻ nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Lý công công thầm tính toán, buổi chiều Triệu lão tướng quân đã tới một chuyến, Ý Đức Thái hậu cũng lên tiếng, Tiêu Thiều tuy không nói gì, nhưng dựa vào bản tính của hắn chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hôm nay ngay cả trực thần Liễu Mẫn Liễu Thái phó cũng nói giúp, đích trưởng nữ Tưởng gia Hoằng An quận chúa quả nhiên không phải người thường. Tuy nhiên nếu Liễu Mẫn còn cố nói thêm, sợ rằng chỉ càng châm dầu vào lửa mà thôi, quả thật không phải cách hay.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn chòng chọc Liễu Mẫn hồi lâu, đột nhiên hung hăng vỗ bàn: "Hay cho câu không có tư tâm! Nếu các ngươi ai ai cũng nói giúp cho Hoằng An, trẫm gia hạn thêm mấy ngày thì đã sao? Được, trẫm muốn nhìn thử, các ngươi còn có thể lấy ra chứng cớ gì! Cút ra ngoài!"
Hoàng đế mặt rồng giận dử, Liễu Mẫn hành lễ rồi đi ra ngoài, Lý công công nhẹ giọng trấn an nói: "Bệ hạ không cần quá mức lo lắng, lời Liễu Thái phó nói cũng có đạo lý, chuyện này sợ là có điều kỳ quái, chỉ lo kẻ có tâm đem ra làm cơ sở nhiễu loạn, gia hạn thêm vài ngày nữa cũng tốt ạ."
"Ngươi nghĩ trẫm hồ đồ sao?" Hoàng đế hận rèn sắt không thành thép nhìn sổ con trên bàn: "Chẳng qua trẫm không hiểu nổi, tại sao tên nào cũng nhìn trúng Tưởng Nguyễn, chẳng lẽ thật sự là yêu nữ ư?"
…
Liễu Mẫn ra khỏi ngự thư phòng, xuất cung, tới đại lao ở Hình bộ, cai ngục thấy hắn thì thoáng kinh ngạc, ngay sau đó vội vàng đón tiếp: "Không biết Thái phó đại nhân tới, là vì chuyện gì?"
"Ta tới gặp một người." Liễu Mẫn khẽ nhíu mày, vào quan trường mấy năm, hắn vẫn không quen được đám người thích a dua nịnh nọt, dù vậy, hắn vẫn lấy một thỏi bạc trong tay áo đưa cho cai ngục.
Cai ngục được thương mà sợ, nhận lấy, thầm nghĩ Thái phó sạch sẽ không tì vết, tự cho rằng bản thân thanh lưu trong lời đồn cũng chỉ được cái mác mà thôi, gã thấy người này cũng hiểu rõ việc đút lót chốn quan trường lắm chứ đùa, thế mà cứ thích tỏ vẻ thanh cao. Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, trên mặt vẫn phải tỏ vẻ cung kính, nói: "Được rồi được rồi, Thái phó đại nhân có chuyện gì cứ nói thẳng với tiểu nhân là được, chỉ cần thuận tiện, tiểu nhân nhất định cố hết sức mà làm." Dứt lời hỏi: "Thái phó đại nhân muốn gặp vị nào?"
"Hoằng An quận chúa." Liễu Mẫn đáp.
Phòng giam nhốt Tưởng Nguyễn, là nơi chuyên để nhốt tử tù, tuy nói vẫn chưa có kết luận, nhưng hầu như tất cả mọi người đều nhận định lần này nàng khó thoát nổi, giết quận chúa một nước, nào dễ lui thân. Tuy nhiên nhờ Tiêu Thiều hoặc Triệu Quang Đích đút lót, ít nhất cuộc sống trong ngục vẫn ổn, đám ngục tốt ở đây cũng không dám làm khó làm dễ nàng.
Lúc Liễu Mẫn đi vào, nhìn thấy Tưởng Nguyễn ngồi dựa lưng vào tường, không biết đang suy nghĩ gì, dáng vẻ xuất thần, không có vẻ gì là hoảng sợ. Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó tự cười nhạo bảo thân, từ lâu đã biết nàng không phải một cô gái bình thường, cảnh tượng khóc lóc hoảng hốt giãy giụa khi bị giam vào đại lao nào có khả năng diễn ra trên người nàng.
"Quận chúa." Hắn mở miệng gọi.
Tưởng Nguyễn hồi thần, ngẩng đầu nhìn thấy hắn, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó mỉm cười nói: "Liễu Thái phó."
Liễu Mẫn ngồi xổm trước phòng giam, cách lớp song chắn cùng nàng đối mặt. Nhìn khắp phòng giam, tuy điều kiện đơn sơ nhưng không đến mức hà khắc, hoàn toàn bất đồng với những phòng giam trên đường hắn nhìn thấy. Xiêm y Tưởng Nguyễn sạch sẻ, hẳn cũng không chịu khổ sở gì, đoán chắc đã có người đánh tiếng trước.
“Liễu Thái phó tới đây, là muốn làm gì?” Tưởng Nguyễn thấy hắn chỉ lo nhìn xung quanh, lên tiếng hỏi.
Liễu Mẫn nhìn nàng: "Ta. . . Tới thăm ngươi." Dừng một chút, hắn nói: "Ngươi vẫn ổn chứ?"
Tình ý lưu chuyển trong mắt thanh niên, dù đã cố che giấu, thế nhưng trong lúc lơ đảng vẫn để lộ đôi phần, Tưởng Nguyễn lại là người giỏi xem lời nói và sắc mặt, khẽ nhíu mày, nhoẻn miệng cười: "Ta rất tốt, làm phiền Thái phó phí tâm."
Nàng luôn khách khí có thừa, ẩn chứa sự từ chối xa cách vạn dặm, Liễu Mẫn chua xót, nghĩ đến chuyện hôm nay, nghiêm mặt nói: "Ta tin tưởng ngươi, Hòa Di quận chúa không phải ngươi giết."
Liễu Mẫn cảm thấy, tuy nhìn bề ngoài Tưởng Nguyễn là một người lạnh nhạt, nhưng có trái tim vô cùng lương thiện, nếu không ngày ấy nhìn thấy Hòa Di quận chúa bắt nạt Thập Tam hoàng tử sẽ không ra tay cứu giúp.
“Tất nhiên không phải ta giết.” Tưởng Nguyễn nhìn hắn: “Ta không cần thiết phải giết cô ta.”
Nghe Tưởng Nguyễn nói vậy, mặt Liễu Mẫn rạng rỡ hơn chút, hắn nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu ngươi ra ngoài.”
Tưởng Nguyễn hơi kinh ngạc, mặc dù trước kia giúp đỡ Liễu Mẫn là vì ngày sau muốn hắn lót đường cho mình, nhưng từng hành động cử chỉ của Thái phó hôm nay hoàn toàn ngược lại với dự tình ban đầu của nàng. Tình cảm chân thành của hắn đối với nàng là một áp lực.
"Đa tạ Liễu Thái phó." Tưởng Nguyễn trầm ngâm: "Chuyện này ta tự có chủ trương, một ngày nào đó chuyện sẽ được phơi bày, Liễu Thái phó không cần quá quan tâm."
Trong mắt Liễu Mẫn thoáng hiện vẻ thất vọng: “Ngươi không hề coi ta là bạn.” Không đợi Tưởng Nguyễn đáp, hắn đã nói tiếp: “Ban đầu ngươi giúp ta, nay đã đến lúc ta nên báo đáp, tất nhiên ta phải giúp ngươi, ngươi không cần nói thêm nữa, người xưa có câu, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, ngày đó ngươi giúp ta một ân đức lớn như vậy, số mạng của ta nhờ ngươi mà được sửa lại, ta, nếu ta không báo đáp, vậy Liễu Mẫn ta đây là loại người gì?”
Yên lặng hồi lâu, Tưởng Nguyễn mới lắc đầu nói: "Liễu Thái phó là người ngay thẳng, tất nhiên ta vui lòng kết bạn, có điều lần này ta đã có tính toán, Thái phó tùy tiện tương trợ trái lại sẽ không hay, chẳng bằng đợi ngày sau nếu ta gặp phiền phức, lại xin Liễu Thái phó ra tay tương trợ, khi đó chỉ mong Liễu Thái phó đừng từ chối."
"Tất nhiên ta sẽ không từ chối." Liễu Mẫn vội vàng nói. Dưới ánh đuốc yếu ớt, mắt Tưởng Nguyễn sáng trong như nước, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, lòng hắn khẽ động, lời luôn giấu trong lòng bỗng bật thốt ra: "Nàng, nàng có bằng lòng để ta che chở?"
Tưởng Nguyễn ngạc nhiên nhìn hắn.
Gương mặt tuấn tú của Liễu Mẫn ửng đỏ, lần đầu tiên nói những lời này với một cô gái, nào còn xót lại chút thanh cao kiêu ngạo, giờ đây chỉ còn vụng về và thẹn thùng: “Ta, ta ái mộ Quận chúa đã lâu. Giờ đây tình cảnh của quận chúa khó khăn, từ chuyện lần này có thể nhìn ra kẻ muốn hãm hại quận chúa rất nhiều, nếu cứ tiếp tục như thế, sẽ khó lòng phòng bị. Nếu quận chúa gả vào nhà khác, sẽ có thêm một tầng che chở. Liễu Mẫn bất tài, tuy không có thành tựu to lớn, nhưng muốn che chở quận chúa cả đời. Ta sẽ dốc hết bản lĩnh đời mình, bảo vệ quận chúa, không để quận chúa phải chịu chút thiệt thòi nào.”
Tưởng Nguyễn nhìn hắn, đời trước Liễu Mẫn có kết cục gì, đến tận cuối cùng nàng cũng không biết, thiết nghĩ dựa vào tài hoa của Liễu Mẫn, nếu không thể để Tuyên Ly sử dụng, hẳn cũng khó thoát khỏi cái chết. Chẳng qua đời trước nàng từng tận mắt chứng kiến hắn vươn lên thoát khỏi sự chán chường, số mạng trời xui đất khiến, cuối cùng cũng cho thanh niên trẻ ấy cơ hội thăng hoa, từng bước như một đóa hoa sen, không phụ hoài bão một đời.
Nhưng hai kẻ như hai đường thẳng song song ở kiếp trước, kiếp này lại trời xui đất khiến gặp nhau, nàng chỉ muốn lợi dụng hắn, lại vô tình có được sự thật lòng của hắn.
“Ta…” Tưởng Nguyễn muốn đáp lời, nhưng đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh tanh quen thuộc truyền tới, trong giọng ấn chứa không vui.
“Nàng ấy không cần ngươi che chở, bởi vì nàng ấy là người của ta.”