Chuyển ngữ + Chỉnh sửa: D
Lâm Lang dẫn Tiêu Thiều tới chỗ, cười nói: “Đây chính là trà thính, nô tỳ đi chuẩn bị ít điểm tâm và trà, mời Vương gia đi vào ngồi nghỉ, hẳn Đại tỷ thư cũng sắp đến rồi.”
Tiêu Thiều không đáp, Lâm Lang hành lễ, thối lui. Trước khi đi liếc mắt nhìn cửa khắc hoa, rồi xách váy rời khỏi. Đợi Lâm Lang khuất bóng, Tiêu Thiều trầm ngâm, đẩy cửa ra.
Cửa vừa mở, đã ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt. Mùi thơm rất nhạt, không nồng, vừa ngửi phải chỉ cảm thấy đây là mùi hương trên người thiếu nữ. Nhẹ và nhạt, lại có hơi ngọt, khiến người khác bất giác rộn rực.
Không giống xông hương, mà giống mùi thơm cơ thể hơn. Tiêu Thiều nhíu mày, ngồi xuống trước bàn. Trên bàn đặt một bình rượu ngọc tinh xảo, bên cạnh có vài chiếc tách lưu ly. Một dĩa nho căn mọng, từng trái to tròn, như hạt thủy tinh.
Nơi này đã được bày trí chu đáo như thế, nào cần Lâm Lang chuẩn bị thêm trà nước điểm tâm?
Không chỉ vậy, căn phòng bị một tấm bình phong phỉ thúy ngăn thành hai nữa, bình phong cực lớn, phỉ thúy thanh thúy ướt át, trên khắc tứ mỹ đồ, nử tử nhãy múa và thơ ca, trông rất sống động. Phía sau bình phong, truyền ra tiếng nước sóng sánh.
Âm thanh cực kỳ nhỏ, nếu không phải Tiêu Thiều là người tập võ có nội lực, chắn chắn sẽ không nghe thấy. Như có thứ gì đó thoát khỏi làn nước, tiếng nước chảy xuống, để lộ sự kiềm diễm, khiến lòng người nảy sinh vô vạn suy nghĩ.
Tiêu Thiều bất vi sở động, rủ mắt nhìn còi huýt ngọc trên tay, không biết đang suy nghĩ gì. Hắn sừng sững bất động, thời gian lẳng lặng trôi qua, chậm chạp không thấy Tưởng Nguyễn đến. Nhưng ngay lúc này, tiếng nước động sau tấm bình phong lớn hơn, một loạt âm thanh, Tiêu Thiều chớp mắt, ngay sau đó, một bóng người mảnh khảnh chậm rãi đi ra từ sau tấm bình phong.
Đó là một cô gái tuyệt mỹ.
Trên người mặc xiêm y trắng thanh thuần, bên trên không điểm xuyết quá nhiều, thắt lưng màu xanh quấn quanh eo, càng lộ rõ vòng eo thon gọn, từng cử chỉ như liễu non trước gió, mị diễm vô cùng. Mọi cử chỉ đều mang theo mị khí, khiến người khác bị hấp dẫn. Cơ thể vẫn còn động nước vì mới tắm xong, giọt nước từ càm chảy thẳng xuống ngực, bị áo che khuất, càng khiến lòng người nhìn ngứa ngáy khó chịu.
Nhìn lên, một gương mặt xinh đẹp thoát tục. Ngũ quan tinh xảo, mi mắt yêu kiều, tựa như tiên nữ thuần khiết, không nhuốm khói lửa nhân gian, một gương mặt tiên khí, lại phối với cử chỉ yêu mị tựa như nữ tử thanh lâu, đối với nam nhân mà nói, đều là cám dỗ trí mạng.
Chính là Tưởng Tố Tố.
Tưởng Tố Tố thấy Tiêu Thiều, thoạt tiên như cả kinh, trên mặt hiện vẻ kinh hoảng, ngay sau đó cố gắng trấn định nói: "Tiêu vương gia."
Tiêu Thiều chỉ liếc ả một cái, rủ mắt, không hề nhìn thêm, cũng không nói lời nào. Tưởng Tố Tố cứng đờ, từ khi tu tập mị thuật tới nay, ánh mắt nam nhân đều dính lên người ả, chưa từng bị người khác coi thường như vậy, nhất thời không cam lòng. Cười mỉm, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tiêu Thiều, từng cử động, một mùi hương quen thuộc tràn ra, cùng mùi hương trong phòng giống y như đúc, quả nhiên là mùi từ người ả.
Tưởng Tố Tố nghiêng đầu nhìn người ngồi đó, thanh niên toàn thân hắc y, chỉ có ống tay áo được thêu màu nổi, phú quý vô ngần. Gò má xinh đẹp tuyệt trần, lại không hề nữ khí. Môi mỏng tinh mâu, thần sắc lạnh tanh, ữu nhã từ sâu trong xương. Đây là một thanh niên anh tuấn khí khái, dù không có hào quang của Cẩm Anh vương phủ, chỉ dựa vào khí độ này, cũng đủ khiến nữ nhân động lòng.
Ví dụ hiện tại, Tưởng Tố Tố ghen tỵ điên cuồng, tự hỏi tại sao Tưởng Nguyễn lại có thể may mắn được gả cho thanh niên trước mặt.
"Vừa nãy Tố Tố đang tắm, không ngờ có người đột nhiên đi vào, vừa thấy, thì ra là Tiêu vương gia." Giọng Tưởng Tố Tố dẽo nhẹo, như gãi vào lòng người: "Nếu đã thế, không bằng cùng Vương gia uống một ly."
Cô nam quả nữ, say trong trà thính, một người vừa tắm xong, trên người chỉ khoác áo choàng. Huống chi người này còn là một mỹ nhân tuyệt sắc, cũng hết sức chủ động. Nam nhân trong thiên hạ chỉ cần thấy cảnh này, muốn không động tâm, cũng thật sự rất khó.
Tiêu Thiều vẫn giữ sự im lặng, lãnh ý giữa mày chưa từng giảm. Tưởng Tố Tố thấy vậy, đứng dậy sát tới bên hắn, rót một ly rượu đưa đến trước mặt Tiêu Thiều, lẳng lơ ngồi xổm xuống, gần như sắp phủ phục lên đầu gối Tiêu Thiều. Ả nhìn Tiêu Thiều chăm chú, trong đôi mắt long lanh chứa mị ý rõ ràng. Giống hệt mùi hương trên người ả, khiến người khác cảm tưởng như đang nhìn thấy một đoá hoa trắng đang run rẩy trong thâm cốc, bất giác muốn hái xuống, sau đó xé nát, muốn nhìn dáng vẻ đóa hoa ấy khóc lóc cầu xin.
Thấy Tiêu Thiều bất động, Tưởng Tố Tố lại sít tới gần, môi như có như không dán lên tai Tiêu Thiều, mềm nhũn nói: "Vương gia ——" hơi thở như lan.
Tiêu Thiều ngưng mắt, không đợi Tưởng Tố Tố có động tác khác, chỉ thấy áo bào khẽ động, không biết cổ tay cử động lúc nào. Chiếc ly bạch ngọc vốn nằm trên bàn bị quăng ra, đánh thẳng vào bụng Tưởng Tố Tố, một chiếc ly nhỏ lại như ám khí cực độc, chỉ nghe ầm một tiếng, Tưởng Tố Tố văng ra, đập thẳng vào tấm bình phong phỉ thúy, như diều đứt dây nằm trên mặt đất, khạc ra một ngụm máu.
"Không biết sống chết!" Giọng Tiêu Thiều bao hàm tức giận lạnh lẽo vang lên.
Động tĩnh bất ngờ khiến Tưởng Tố Tố sợ ngây người, ả chật vật bò dậy, Tiêu Thiều chỉ xuất ba phần khí lực, cũng đã khiến ả không chịu nổi. Càng đáng sợ hơn là, từ nãy đến giờ, Tiêu Thiều luôn thờ ơ với ả.
Không một nam nhân nào trên đời có thể chống lại mị thuật của ả, ả tu luyện mị thuật, ngay cả nam nhân thanh tâm quả dục thế nào cũng sẽ bị ả câu dẫn, Càng đừng nói đến thanh niên trẻ như Tiêu Thiều, hễ là nam tử trẻ tuổi, nhìn thấy ả sẽ bất giác động tâm. Nhất là, hôm nay ả còn cố ý sửa soạn, lấy tư thái nam nhân không thể kháng cự mà xuất hiện trước mặt Tiêu Thiều.
Ả tự nhận mọi thứ không có kẻ hở, lại tính sai định lực của Tiêu Thiều. Ả biết Tiêu Thiều không thích nữ sắc, nhưng tất cả chỉ là lời đồn, nếu thật sự không thích nữ sắc, sao có thể xin hoàng đế cho cưới Tưởng Nguyễn. Mặc dù Tưởng Nguyễn đẹp, nhưng so phong tình và sự hấp dẫn, nào bì kịp ả? Không ngờ Tiêu Thiệu chẳng hề bị ả mê hoặc, còn ra tay nặng với ả như vậy!
“Tiêu vương gia,” Tưởng Tố Tố hộc máu, vết máu dính trên môi anh đào, lại có một loại cám dỗ khác. Ả nói: “Tiêu vương gia không thèm thương hương tiếc ngọc như thế, thật khiến Tố Tố đau lòng.”
Tiêu Thiều lạnh lùng nhìn ả.
"Hôm nay Tiêu vương gia đã nhìn thấy cơ thể ta, cho rằng có thể bước khỏi đây dễ dàng vậy sao?" Tưởng Tố Tố nhếch môi cười, đắc ý nói: "Tỷ phu, ngươi nhìn cơ thể ta, ta chính là người của ngươi. Vốn dĩ hôm nay muốn dịu dàng với tỷ phu một chút, không nghĩ tỷ phu lại bất cận nhân tình như vậy, không thể làm gì khác ngoài việc Tố Tố ra ngoài nói đôi câu, khiến mặt mũi tỷ phu mất đi mấy phần thôi."
"Ăn nói tào lao." Lời còn chưa dứt, trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nam, một nam tử ăn mặc y phục thị vệ nhảy xuống từ xà nhà, không chút nghĩ ngợi nói với Tưởng Tố Tố: "Ta cũng nhìn cơ thể ngươi rồi, thế chẳng phải ngươi cũng là người của ta à? Ở đây Cẩm Y vệ nhiều lắm, e rằng mọi người đều nhìn thấy cơ thể ngươi, thế ngươi là của ai mới đúng đây?" Dứt lời lại cố ý khổ não gãi đầu: "Nhưng mà các huynh đệ thích nữ tử đàng hoàng, lớn gan lại lẳng lơ như tiểu thư đây, bọn ta thật sự không xài nổi."
Người này không phải ai khác, chính là Cẩm Nhị. Hắn theo chân Tiêu Thiều đi vào rồi mai phục ở đây từ lâu, vốn dĩ muốn nhìn thử người Tưởng gia rốt cuộc muốn làm gì. Sau đó thấy Tưởng Tố Tố câu dẫn Tiêu Thiều, trong lòng tất nhiên khinh bỉ vạn phần. Nếu là nữ tử thanh lâu thì cũng thôi, Tưởng Tố Tố dầu gì cũng là đích nữ thượng thư phủ, ngày xưa được toàn kinh thành ca tụng là tài nữ tài đức vẹn toàn đè bẹp biết bao nhiêu cô gái. Con gái nhà thường dân còn biết thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ, còn ả Tưởng Tố Tố này đến ngay cả mặt mũi cũng không cần.
Mặc dù nói vậy, Cẩm Nhị vẫn không nhìn Tưởng Tố Tố thêm lần nào nữa. Tưởng Tố Tố vốn là một mỹ nhân, cộng thêm tu luyện mị thuật, thật sự có thể hấp dẫn ánh mắt nam nhân. Nhất là đôi mắt, nếu nhìn vào sẽ dễ dàng bị ả nhiếp hồn, không biết bản thân sẽ bị rơi vào mỹ nhân kế của ả từ lúc nào.
Tưởng Tố Tố không biết từ nhỏ Tiêu Thiều đã tiếp quản Cẩm y vệ, xông pha núi đao biển lửa, khả năng tự chủ tất nhiên cao hơn người thường. Những năm qua gặp phải không biết bao nhiêu cám dỗ, không phải chưa thấy qua tuyệt sắc yêu cơ, chút công lực này của Tưởng Tố Tố, chẳng là gì đối với Tiêu Thiều, chớ đừng nói tới động tâm.
Tưởng Tố Tố suýt phun thêm một ngụm máu. Không ngờ trong phòng còn có thêm một người, nghe giọng điệu của người này, thì trong phòng này không chỉ có mỗi ả. Nghĩ đến hôm nay vô duyên vô cớ bị một đám thị vệ nhìn thấy cơ thể, Tưởng Tố Tố bực bội không thôi. Đã đi đến bước đường này, cũng chỉ có thể đánh một trận, nam nữ ở chung một phòng, mặc dù ảnh hưởng thanh danh nữ tử, nhưng nam nhân cũng không dễ trốn tránh trách nhiệm. Tưởng Tố Tố há mồm muốn hô to, định kêu lên để người bên ngoài chờ sẵn đi vào. Nhưng vừa há miệng, Cẩm Nhị đã lanh tay lẹ mắt điểm huyệt câm của ả, một tiếng ú ớ cũng không phát ra được.
"Chủ tử, đám người này phải xử lý thế nào?" Cẩm Nhị hỏi.
Tiêu Thiều nhíu mày, nói: "Giết."