Đích Nữ Họa Phi ( Dịch Full )

Chương 277 - Chương 277 - Tưởng Tố Tố Chết (2)

Chương 277 - Tưởng Tố Tố chết (2)
Chương 277 - Tưởng Tố Tố chết (2)

Chuyển ngữ + Chỉnh sửa: D

Thám tử về báo, Tưởng Tố Tố đã bị bắt vào ổ thổ phỉ mấy ngày, vậy tất nhiên không còn trinh trắng nữa. Nhưng suy nghĩ và mắt thấy là việc hoàn toàn khác nhau, thấy người Tưởng Tố Tố loang lổ dấu vết, tia may mắn trong lòng Tưởng Siêu không cánh mà bay, đầu óc trống rỗng, không thể phát ra tiếng.

Tưởng Tố Tố hồn nhiên không cảm giác được, ngay khi nhìn thấy Tưởng Siêu, ả như thoát khỏi cảm giác bi thương và chết lặng mấy ngày qua, trong lòng chỉ có hận thù vô tận, giọng nói sắc bén mà vặn vẹo: "Ca, huynh phải báo thù cho ta, phải giết sạch đám thổ phỉ ở đây! Đám thổ phỉ đó không phải con người, bọn chúng đánh ta.... Ca, giết bọn chúng, giết sạch bọn chúng!" Tưởng Tố Tố khóc rồi lại cười, âm thanh cận kề tan vỡ, nhưng mà oán độc trong lời nói không hề giảm. Tưởng Siêu là ca ca của ả, tất nhiên nên giúp ả trả thù rửa hận, đám nam nhân khốn kiếp đó chút nữa thôi sẽ biến thành những cái xác không hồn. Chỉ cần nghĩ vậy, Tưởng Tố Tố đã vô cùng sảng khoái. Ả nói: "Còn có những ả tiện nhân kia, bọn chúng đã nhìn thấy ta, một người cũng không thể giữ!"

Ả chỉ lo phát tiết đau khổ trong mấy ngày qua, mà không hề chú ý tới vẻ mặt Tưởng Siêu. Tưởng Siêu chăm chú nhìn vết đỏ trên cổ Tưởng Tố Tố, ánh mắt đăm đăm, chứa mấy phần hoảng hốt.

Tưởng Tố Tố đã biến thành bộ dáng này, dù đưa về, cũng đã không còn trong sạch. Muội muội này ngày xưa xinh đẹp tựa tiên nữ, vô cùng có lợi cho sĩ đồ của gã, có thể lót đường thăng quan tiến chức cho Tưởng gia, thậm chí có thể làm quốc mẫu khi tuổi còn trẻ. Nhưng nay mọi tính toán đều đổ vỡ, danh tiếng Tưởng Tố Tố không còn, trinh trắng cũng mất, đã không thể dựa vào dung mạo xinh đẹp để đổi lấy một mối hôn sự có lợi cho Tưởng phủ, nếu có một ngày chuyện hôm nay truyền ra ngoài, Tưởng Tố Tố trở thành đồ chơi cho sơn phỉ, sự trinh trắng của đích nữ phủ thượng thư lại bị một đám ô hợp chiếm đoạt, lộ ra sẽ khiến Tưởng gia từ đây không ngóc đầu lên nổi. Nếu đã vậy, sự tồn tại của Tưởng Tố Tố tựa như một mồi lửa không biết sẽ khơi hỏa hoạn từ lúc nào, giữ lại sẽ là một tai họa ngầm.

Huống hồ, mắt Tưởng Siêu tối đi, hôm nay gã dẫn theo thủ hạ của Tuyên Ly, vốn dĩ mọi chuyện mới vừa khởi sắc, Tuyên Ly bắt đầu trọng dụng gã, vốn vì chuyện Hạ Nghiên mà bị đồng liêu dè bỉu, nếu lại thêm chuyện của Tưởng Tố Tố, ngày sau muốn có sĩ đồ rạng rỡ sẽ rất khó, đám đồng liêu lăm le tranh đấu với gã sẽ không bỏ qua cơ hội này. Không đúng, nói không chừng bây giờ họ đã bắt đầu hành động. Nếu tin Tưởng Tố Tố mất tích đã bị truyền ra. Gã có thể tìm thấy Tưởng Tố Tố, người khác chắc chắn cũng có thể tìm thấy.

Gã không thể để sự tồn tại của Tưởng Tố Tố trở thành đá ngáng chân mình được.

Ánh mắt Tưởng Siêu biến hóa khôn lường, như đã ra quyết định. Gã nhìn Tưởng Tố Tố đang ôm mình, đưa tay vuốt mái tóc bẩn thỉu, dịu dàng an ủi: “Được, ta thay muội giết chúng, Nhị ca sẽ báo thù cho muội. Đám nữ nhân kia, còn cả thổ phỉ trên ngọn núi này, một người cũng không chạy thoát được, ta sẽ tiễn chúng xuống gặp Diêm vương.”

Tưởng Tố Tố siết chặt áo Tưởng Siêu, nói: "Còn có con tiện nhân Tưởng Nguyễn kia, nếu không phải tại nó tính kế, muội sẽ không rơi vào hoàn cảnh này, ca, muội lưu lạc đến bước đường này, tất cả đều do con tiện nhân đó ban tặng. Còn cả Tiêu Thiều nữa, hai người bọn chúng liên kết hại ta, thù này không báo, ta thề không làm người!"

"Được, " Giọng Tưởng Siêu dịu dàng như thể chảy ra nước, gã thương yêu vỗ vai Tưởng Tố Tố, tựa như một người ca ca hiền hòa, an ủi: "Tưởng Nguyễn, Tưởng Tín Chi và cả phủ tướng quân, Cẩm Anh vương phủ, một kẻ ta cũng không buông tha. Ca ca sẽ thay ngươi báo thù, những kẻ tổn thương ngươi, ta muốn tất cả chúng phải chôn theo!"

Tưởng Tố Tố dựa vào ngực Tưởng Siêu, cảm thấy hết sức sảng khoái, nhưng cũng bỏ qua ánh mắt kỳ dị của Tưởng Siêu. Ả hỏi: "Ca, khi nào chúng ta về phủ?"

“Về phủ?” Tưởng Siêu áy náy nói: “Muội muội, muội không thể về phủ.”

"Cái gì?" Tưởng Tố Tố chưa hiểu, đã cảm thấy ngực chợt lạnh, ả cúi đầu nhìn xuống, nơi ngực bị mũi kiếm trắng sáng đâm vào. Chuôi kiếm nằm trong tay Tưởng Siêu, Tưởng Siêu rút kiếm về, Tưởng Tố Tố phun ra một ngụm máu tươi, người mềm nhũn té xuống.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, ả thậm chí không kịp hỏi một câu tại sao, trợn tròn hai mắt không cam tâm nhìn Tưởng Siêu, đến tận khi chết Tưởng Tố Tố cũng không ngờ được, trăm ngàn hy vọng chờ được cứu binh, cuối cùng lại chết trên tay chính ca ca ruột của mình.

“Thật xin lỗi, Tố Tố, " Tưởng Siêu nhắm mắt, không dám nhìn thi thể Tưởng Tố Tố: "Ta không thể để muội ngáng đường mình, người làm đại sự không thể câu nệ tiểu tiết. Huống hồ, làm vậy cũng chỉ muốn giải thoát cho muội sớm một chút." Gã than thở: "Đừng sợ, mẹ sẽ nhanh chóng tới bồi muội, muội sẽ không cảm thấy cô đơn. Về chuyện đã đồng ý với muội, báo thù cho muội, một kẻ ta cũng sẽ không tha."

Ban đêm, ở trang tử cách kinh thành mấy trăm dặm, trong căn phòng tối, một bóng người im lặng ngồi đó. Ngọn đèn dầu đã khô khốc, hiển nhiên lâu rồi không có ai đây châm dầu đốt đèn. Trong phòng ngập tràn mùi hôi thối.

Phụ nhân già nua, mái tóc hai màu bị váng dầu và bụi bẩn kết dính lại, rối bời. Cơ thể tựa như chưa từng được một lần sạch sẽ, trên thân như kết một lớp giáp dày, chỉ có đôi mắt to tròn mơ hồ nhìn thấy phong hoa ngày trước, nhưng cũng chỉ là ngày trước mà thôi.

Hạ Nghiên không biết bản thân đã ở đây bao lâu, cuộc sống ngày lại ngày qua, không ai nói chuyện với bà ta, ngày ngày cư ngụ ở đây, không có rau quả tươi mới, chỉ có đồ ăn ôi thiu và chăn cũ nát, căn phòng ẩm ướt. Bà ta khi thì điên, khi thì thanh tỉnh, nhưng điên dại nhiều hơn, hiện tại thì thanh tĩnh. Không biết vì sao, hôm nay lòng lại chợt có cảm giác bất an khó hiểu. Lòng nóng nảy, như có chuyện xấu sắp xảy ra. Bà ta vươn đôi bàn tay đen đuốc, bới đất tìm hoa.

Chợt nghe thấy tiếng cửa mở.

Hạ Nghiên bất ngờ ngẩng đầu, nhìn thấy một người tay cầm hộp quẹt đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Đã lâu bà ta chưa nhìn thấy ánh sáng, nhất thời bị ánh sáng chiếu rọi làm đau mắt, không thấy rõ hình dáng người trước mặt.

Người nọ để hộp quẹt qua một bên, ngồi xuống, ánh sáng lắng đọng. Hạ Nghiên thích ứng được với ánh sáng trước mặt. Nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới: “Mẹ.”

Hạ Nghiên chấn động, nước mắt chảy xuống. Bà ta ở đây chịu đựng ngày từng ngày, bị kẻ khác đánh chửi, như bị mọi người quên lãng. Chưa từng nghĩ con trai mình lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt. Bà ta há miệng, vì đã lâu không nói chuyện nên giọng nói khô khốc.

Tưởng Siêu thấy bộ dáng Hạ Nghiên như vậy, tựa như hết sức chấn động, ngay sau đó, trong ánh mắt lộ vẻ tức giận: "Bọn chúng dám đối đãi với mẹ như vậy!"

Trước kia vì Tưởng Siêu chậm chạp không tới thăm, rồi lại nghe Trần Phương nói sớm muộn gì quý nhân kia cũng sẽ giết bà ta diệt khẩu, nên sinh lòng ngăn cách với Tưởng Siêu. Hiện tại thấy dáng vẻ này của Tưởng Siêu, lại không còn chút tức giận nào. Bà ta nghĩ, dù sao Tưởng Siêu cũng là con trai của mình, chung quy vẫn một lòng nghĩ cho mình. Mọi sự đều do điêu nô tự chủ trương. Tưởng Siêu vẫn còn nhận người mẹ ruột này.

Nhưng Hạ Nghiên lại không nghĩ tới, nếu thật sự để tâm đến mẹ ruột, sao thời gian dài như vậy mà chưa từng hỏi qua một câu. Cứ cho rằng Tưởng Siêu bận rộn, thì sai người hầu tới thăm hỏi cũng được vậy. Y như ngày xưa Tưởng Nguyễn bị đưa đến trang tử bị người ức hiếp vậy, đám người ở đây vì thấy thái độ của Tưởng Siêu mới dám đổi xử xằng bậy với Hạ Nghiên thôi. Tưởng Siêu không phải kẻ ngu xuẩn đến thế, tất nhiên biết Hạ Nghiên bị đưa đến trang tử sẽ bị người khác ức hiếp, nhưng gã chọn thờ ơ, kẻ này ích kỷ đến cực điểm. Mặc dù Hạ Nghiên ác độc, nhưng vẫn là một người mẹ xứng chức, tất cả mọi việc bà ta làm đều vì lót đường cho hai huynh muội Tưởng Siêu, đáng tiếc hai huynh muội này đều giống như nhau, không hề để người mẹ ruột này vào lòng.

Tưởng Siêu nhìn Hạ Nghiên, đột nhiên nói: "Mẹ, muội muội chết rồi."

Hạ Nghiên sững sờ, khiếp sợ nhìn Tưởng Siêu.

Tưởng Siêu tiếp tục nói: "Nó trúng kế của người khác, chọc giận cha, cha muốn đưa nó vào miếu làm ni cô, nó không chịu, thừa dịp ban đêm trốn đi rồi bị bắt vào ổ sơn phỉ, bị chúng làm nhục rồi tự vận mà chết."

Từng câu từng chữ vô cùng bình tĩnh, lại như dao nhọn đâm sâu vào tim Hạ Nghiên. Từ cổ họng Hạ Nghiên phát ra một tiếng hét thảm, nói không ra lời. Chỉ có hai hàng nước mắt không ngừng rớt xuống.

"Tại sao con. . . Không bảo vệ tốt con bé?" Bà ta chật vật hỏi.

"Ta bảo vệ nó?" Tưởng Siêu cười lạnh: "Ta phải bảo vệ nó thế nào đây? Mẹ thân là mẹ ruột của ta và muội muội, không nên bảo vệ chúng ta sao? Mẹ có biết muội muội trúng kế của người khác thế nào không? Muội muội muốn câu dẫn Cẩm Anh vương tự cam làm thiếp! Mẹ có biết đường đường đích nữ vì sao muội muội tự cam làm thiếp không? Bởi vì danh tiếng của mẹ quá xấu, đến tận bây giờ vẫn không có ai cầu hôn! Con tiện nhân Tưởng Nguyễn đã được Thái hậu chỉ hôn cho Cẩm Anh vương. Mà muội muội vì đức hạnh xấu xí của mẹ mà không ai hỏi han, cái chết của muội muội đều do mẹ một tay tạo thành!"

Cả người Hạ Nghiên rung mạnh, không thể tin nhìn Tưởng Siêu. Rõ ràng chuyện ngày đó bà ta bị người khác hãm hại, dù cho người khác hoài nghi đức hạnh của bà ta, nhưng Tưởng Siêu là con trai ruột, sao có thể nói ra những lời như vậy!

Bà ta không hề biết, bởi vì danh tiếng của mình bị hủy hoại, Tưởng Siêu không ngóc đầu lên nổi trước mặt đồng liêu, chuyện này biến thành nhược điểm để người khác hãm hại gã. Giờ Tưởng Siêu chỉ trích bà ta gây ra cái chết cho Tưởng Tố Tố, thật chất chỉ đang phát tiết oán giận của bản thân mà thôi! Gã hận Hạ Nghiên!

"Không. . . Không phải ta. . . ." Hạ Nghiên nói.

Tưởng Siêu lắc đầu: "Không quan trọng nữa, mẹ, ta đã đồng ý với muội muội, sẽ báo thù cho nó, phẩm cấp Cẩm Anh vương và Tưởng Nguyễn cao hơn ta, chỉ khi sĩ đồ của ta thăng tiến, mới có thể báo thù cho muội muội." Gã nhìn Hạ Nghiên, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị: "Mà mẹ, chỉ cần mẹ còn sống một ngày, kẻ khác sẽ luôn có lý do lên án ta, vĩnh viễn không thể đường đường chính chính lên chức."

Hạ Nghiên qua hồi lâu mới hiểu được ý Tưởng Siêu, như không quen biết nhìn chằm chằm đứa con này: "Ngươi. . . . Muốn ta chết?"

"Mẹ đã thương yêu huynh muội ta như vậy, ta cũng muốn hoàn thành tâm nguyện cho muội muội, không còn nghĩ được cách nào hay hơn nữa." Giọng Tưởng Siêu trầm thấp, lại không có một chút áy náy: "Mẹ là người thông minh, chắc cũng không muốn con tiện nhân Tưởng Nguyễn leo lên đầu con trai mình nhỉ."

"Nghiệt tử. . . ." Hạ Nghiên quát to: "Cút!"

Tưởng Siêu lắc đầu: "Con trai lần này tới, chỉ vì nể tình huyết thống muốn để mẹ thoải mái chút thôi, mẹ không biết cảm kích thì đành chịu. Chẳng qua... Có một số việc, quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng, không phải sao?"

"Ngươi muốn giết ta?" Hạ Nghiên trợn to hai mắt.

"Không, ta tin chắc mẹ sẽ nghĩ thông, đúng không?" Gã cười âm trầm, lộ ra hàm răng trắng bóc, không còn sót lại chút dáng vẻ khi xưa, dưới ánh đèn mờ ảo tựa như dã thú đang nổi cơn điên. Gã nói: "Xà nhà trong căn phòng này đủ cao, mẹ, lấy một mạng đổi được danh tiếng sạch sẽ, mẹ biết làm thế nào mới là tốt nhất không?"

Gã đứng dậy bước ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment