Trong thiên lao, khu vực u ám nhất, hai gian phòng giam tiếp giáp nhau, ở giữa là tường sắt thật dày. Ánh lửa yếu ớt chẳng những không khiến phòng giam đỡ tối hơn, ngược lại càng thêm vẻ quỷ dị.
Hai bên tường sắt, hai người đang ngồi dựa vào tường, một người ủ rũ cúi đầu bi thương, một người ánh mắt âm hàn, gương mặt âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.
Tưởng Siêu nhìn Hạ Tuấn, khó nén nóng nảy trong lòng: "Biểu đệ, giờ chúng ta phải làm sao đây?"
"Còn có thể làm sao nữa," Hạ Tuấn cười lạnh: "Người là dao thớt, ta là thịt cá."
Tưởng Siêu thấy dáng vẻ Hạ Tuấn không đau không ngứa, lòng càng thêm nóng nảy, nói: "Tại sao chuyện lại thành ra thế này? Rốt cuộc chúng ta làm sai chỗ nào? Gặp quỷ, tại sao thủ thành lại đột nhiên xuất hiện vào thời điểm đó chứ?"
Hạ Tuấn cúi đầu, mắt lóe lên. Dự cảm bất thường tối qua đã được chứng thực, vốn luôn cảm thấy mọi thứ quá đỗi thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến người khác nghi ngờ. Tưởng Nguyễn không nửa đường ngăn cản, việc ấy thật sự quá khó giải thích. Hiện tại rốt cuộc đã hiểu vì sao bản thân lại có dự cảm đó, chỉ vì bắt đầu từ ba năm trước vào lúc tính toán Tưởng Nguyễn, chỉ cần có liên quan tới Tưởng Nguyễn, nàng chưa từng bại. Nàng sẽ không thua, bọn họ làm sao có thể thắng được? Tất cả mọi việc, điều nằm trong sự tính toán của nàng.
"Chúng ta trúng kế rồi." Hồi lâu, Hạ Tuấn mới chậm rãi nói: "Đây vốn là tử cục bày sẵn để chờ chúng ta, đối phương luôn biết rõ chúng ta muốn làm gì, thuận tay đẩy thuyền, hiện tại mới tới lúc thu lưới."
Tưởng Siêu kinh ngạc, đầu óc càng lúc càng hồ đồ: "Biểu đệ, ngươi nói vậy là ý gì?"
"Mồi đuốc xuất hiện tạo ra hỏa hoạn ở kho lương không giải thích được, rõ ràng có người cố ý phóng hỏa, dẫn tội danh tới người chúng ta. Mà đồng thời thủ thành lại xuất hiện, rõ ràng ta ra lệnh, không cho phép lính riêng kích động giao thủ, nhưng lại có người chủ động rút đao mặt đối mặt, bây giờ nghĩ lại, quả thực quá khả nghi, rõ ràng có người trà trộn bên trong, cố ý khuấy đục nước."
Người nọ trà trộn vào nhóm lính riêng, khơi mào mâu thuẫn giữa lính riêng Hạ phủ và các binh lính thủ thành, thúc đẩy tội danh binh riêng Hạ phủ tổn thương người, phạm thượng làm loạn. Tội phóng hóa cộng thêm tội phạm thượng, tội chồng thêm tội, có thể nói đã sớm ôm lòng mưu phản.
"Nhưng. . . Sao bọn chúng biết được kế hoạch tráo đổi quân lương của chúng ta chứ?" Tưởng Siêu kinh ngạc vì có kẻ làm bọ ngựa bắt ve chim sẻ đợi sẵn, kế hoạch này tổng cộng không quá năm người biết, rốt cuộc tin tức lộ ra từ đâu.
"Rất kỳ quái phải không, ta cũng cảm thấy thật kỳ quái, căn bản không giống như biết tin chúng ta phóng hỏa, ngược lại càng giống từ đầu đã biết chúng ta muốn làm gì hơn, thậm chí còn âm thầm thúc đẩy. Giờ nghĩ lại, ngày đó Trương Kế hát một vở tuồng trên điện Kim Loan, thật quá đỗi viên mãn, ta nghĩ, vào lúc đó, chúng ta đã trúng kế của người khác mà vẫn chưa biết." Hạ Tuấn nói.
Tưởng Siêu lắc đầu: "Biểu đệ, lời ngươi nói thật sự vượt mức tưởng tượng, nếu thật sự là như vậy, thế người kia là ai? Ai có bản lĩnh lớn như vậy?"
"Ai?" Trong đầu Hạ Tuấn xuất hiện một gương mặt diễm lệ, đôi mắt quyến rũ hơi xếch lên, tựa như đang cười nhạo bọn họ tự cho rằng thông minh. Là nàng ư? Mặc dù quá đỗi khó tin, nhưng Hạ Tuấn lại có trực giác, chuyện này nhất định nàng không thoát khỏi liên quan. Trên đời này không ai có thể biết trước tương lai, thế nhưng tại sao, rốt cuộc vì sao nàng lại biết được kế hoạch của bọn họ? Như nhìn thấu tâm can họ vậy. Điều này thật sự quá đáng sợ. Nàng thậm chí giúp Triệu Nghị thoát khỏi cuộc tuần tra đêm qua, người bắt bọn họ là một lão quan thủ thành khác, Đại Cẩm nổi danh thiết diện vô tư, nếu là Triệu Nghị, có lẽ hoàng đế sẽ hoài nghi Triệu gia có thù riêng với Hạ gia nên Triệu Nghị mới làm vậy, nhưng đổi thành lão quan kia, gần như loại bỏ hoàn toàn khả năng ấy. Ngay cả điểm này Tưởng Nguyễn cũng nghĩ tới, bọn họ căn bản không có cơ hội phản kháng.
"Ngươi biết đáng sợ nhất ở chỗ nào không?" Hạ Tuấn cười lạnh, nói: "Chúng ta nửa đêm đốt lương thảo, không cẩn thận sẽ bị cài tội danh tư thông với địch phản quốc. Số lương thảo kia để cứu cánh tình hình cấp bách ở biên ải, nay toàn bộ bị một đuốc thiêu sạch. Chúng ta không thể cứu chữa. Bây giờ chỉ có một cách thôi."
“Cách gì?” Tưởng Siêu vội hỏi.
“Chờ.” Hạ Tuấn nói: "Chờ Bát hoàng tử tìm một lý do đưa số lương thảo bị đổi được trở về, nói với hoàng đế rằng chúng ta chỉ đang đốt số lương thực bị lên mốc mà thôi, chứ không phải quân lương, chuyện này sẽ được giải quyết dễ dàng."
"Vậy thì tốt." Tưởng Siêu thở phào nhẹ nhõm: "Bát hoàng tử còn cần dùng tới hai người chúng ta, cũng không thể vứt bỏ Tưởng gia và Hạ gia, tất nhiên sẽ không ngồi yên không màng đến."
"Chỉ mong là vậy." Hạ Tuấn nhìn tay mình, chẳng qua. . . Trong lòng nói thầm, Tưởng Nguyễn thật sự chỉ làm đến mức này thôi sao? Nữ nhân kia ra tay tàn nhẫn vô tình, nếu mọi thứ đều do một tay nàng chủ đạo, sẽ có thể nhẹ nhàng bỏ qua ư? Chỉ vì muốn khiến họ nếm chút đau khổ này thôi sao? Hạ Tuấn lại mơ hồ có cảm giác bất an, siết chặt quyền, không nói thêm gì nữa.
…
Phủ Bát hoàng tử, phụ tá im lặng lui qua một bên, không dám nói câu nào. Vốn là chuyện không có lỗ hổng chẳng biết tại sao ngây giờ phút quan trọng lại gặp phải phiền phức lớn bậc này, nhất là còn bị người khác bắt ngay tại trận. Vị lão quan thủ thành kia nổi danh cương trực, gần như không còn cơ hội kêu oan. Không thể vận chuyển số lương thực bị mốc kia đến biên ải, chỉ cần thua một ván này thôi, tương đương với thua hết toàn bộ.
Sắc mặt Tuyên Ly hết sức khó coi, tuy rằng người nằm vùng của hắn có ở khắp mọi nơi, nhưng lý do vì sao thủ thành đột nhiên dẫn binh tới, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa biết rõ. Càng không hiểu rốt cuộc kế hoạch sơ xuất ở đâu, khiến kẻ khác có lỗ hổng chui vào. Mọi chuyện phát triển ngoài dự liệu của hắn, không biết phải thu lưới từ đâu.
"Điện hạ, phải chăng nên nghĩ cách cứu Hạ Tuấn và Tưởng Siêu ra." Phụ tá nói: "Hiện tại chuyện còn dính líu đến Hạ gia, nếu ngồi yên không màng tới, bệ hạ nhất định sẽ xử nặng Hạ gia, hiện giờ Hạ gia còn hữu dụng với điện hạ, không thể tùy tiện vứt được."
Lính riêng của Hạ gia bị bắt tại chỗ, là sự thật không thể chối cãi. Nếu thuận đà này, hoàng đế sẽ chụp tội lên đầu Hạ gia, nghiệp lớn của hắn chưa thành, còn cần dựa vào lực lượng trong tay Hạ gia, sao có thể dễ dàng vứt bỏ con cờ quan trọng này được? Nếu Hạ gia ngã xuống lúc này, thế không những khiến đám bề tôi phụng sự hắn rét lạnh mà còn làm tổn thất hơn nửa lực lượng của hắn. Hạ gia, không thể không cứu.
Phụ tá thấy Tuyên Ly không nói gì, tiếp tục nói: "Giờ chỉ còn cách đưa số quân lương tráo được trở về, tìm cách giải thích rằng Hạ Tuấn và Tưởng Siêu chỉ tốt lương thực bị mốc, đang bảo vệ quân lương. Chỉ cần xử lý vẹn toàn việc này, làm sạch sẻ chút, cũng không phải không được."
Tuyên Ly cả kinh, như ý thức được điều gì, mâu quang trầm xuống, nói: "Không."
Phụ tá kinh ngạc nhìn hắn.
Tuyên Ly cười lạnh: "Nếu ta thật sự làm như vậy, là toại theo ý kẻ khác. Ngươi có thể nói Hạ Tuấn vì bảo vệ quân lương, người khác chưa chắc không thể nói Hạ Tuấn muốn tráo đổi quân lương đứng giữa kiếm lời. Ta thấy kẻ đứng sau kia, không chừng ta đang định nói rõ với phụ hoàng, kẽ kia đã đưa ra chứng cứ chứng minh tội Hạ Tuấn tráo đổi quân lương. Lúc ấy tất nhiên phụ hoàng sẽ tức giận vạn phần, ngay cả ta cũng bị trách tội. Huống hồ. . ." Hắn nghĩ tới điều gì đó, nhưng vẫn chưa nói hết.
Phụ tá lo âu, hỏi: "Điện hạ làm vậy, là định mặc kệ Hạ Tuấn và sự sống chết của Hạ gia sao?"
"Bỏ quân bảo soái." Trên mặt Tuyên Ly xẹt qua sự tàn nhẫn: "Nay ta cũng vì không còn cách nào."
…
Tưởng Nguyễn bỏ bút lông sói xuống, trên giấy là thể trữ Triện thanh tú, thanh niên tử y ngồi đối diện rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Nếu Tuyên Ly muốn cứu người thì sao? Lúc ấy Hạ gia bình an vô sự, còn ghi hận ngươi. Chiến một trận này, chỉ để đổi lấy kết quả này thôi ư." Trước nay hắn đã quen dùng quyền thuật tính toán tất cả mọi người, nay là lần đầu tiên bị người khác an bài định đoạt, thậm chí không biết rõ kế hoạch, chỉ y theo sự phân phó của Tưởng Nguyễn mà làm, nhưng vẫn mơ hồ, không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì.
"Ta và bọn chúng từ lâu đã là tử địch, nói oán hận không phải dư thừa à?" Tưởng Nguyễn không nhanh không chậm nhấc giấy lên, lạnh nhạt thờ ơ, nói: "Tại sao Tuyên Ly phải cứu chúng?"
"Hạ gia ngã, đối với Tuyên Ly không có bất kỳ chỗ tốt nào, nghiệp lớn của hắn còn phải nhờ Hạ gia nâng đỡ, lần này nếu Hạ gia ngã đài, không khác nào chặt đứt một cánh tay của hắn, làm sao cam tâm?"
Tưởng Nguyễn nhìn Tề Phong, chợt cười khẽ: "Phải không, Tề công tử, ta và ngươi cùng đánh cược nhé?"
"Đánh cược gì?" Tề Phong bị nàng làm cho ngẩn ra.
"Đánh cược, Tuyên Ly nhất định sẽ không ra tay cứu Hạ gia." Tưởng Nguyễn đáp.
"Sao có thể?" Tề Phong kinh ngạc.
"Mất Hạ gia, hắn chỉ tổn thất một cánh tay đắc lực, cứu Hạ gia, sẽ có khả năng khiến nghiệp lớn của hắn tan tác." Tưởng Nguyễn thản nhiên nói: "Tuyên Ly người này bản tính đa nghi, chỉ có một cơ hội cứu Hạ gia, trái lại sẽ khiến hắn chần chờ, cho rằng chúng ta ở sau lưng đào sẵn một cái hố chờ hắn nhảy vào, càng chần chừ, càng không dám tùy tiện quyết định."
"Nhưng đó cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, hắn không thể ngay cả dò xét cũng không dám." Mặc dù Tề Phong kinh ngạc vì Tưởng Nguyễn hiểu rõ tâm tính Tuyên Ly, vẫn kiên trì nói.
"Tất hiên hắn không dám." Tưởng Nguyễn đột nhiên cười phá lên, quay đầu nhìn Tề Phong, mâu quang xinh đẹp tràn đầy thâm ý: "Ngươi có biết tám trăm xe lương ấy đang đi về đâu không?"