Đích Nữ Họa Phi ( Dịch Full )

Chương 305 - Chương 305 - Tiêu Thiều Trở Về (1)

Chương 305 - Tiêu Thiều trở về (1)
Chương 305 - Tiêu Thiều trở về (1)

Hai tử sĩ vẫn chưa kịp nhận thức được tình huống vừa xảy ra, đã cảm thấy ngực chợt lạnh lẽo, trường kiếm đâm xuyên ngực, Tiêu Thiều vứt kiếm, bế ngang Tưởng Nguyễn lên, nói với người sau lưng: "Không chừa người sống, giết."

Vừa đi tới cửa, đã nghe tiếng người ngựa chém giết bên ngoài, một bóng người vội vàng chạy vào, nhìn thấy Tưởng Nguyễn bị Tiêu Thiều ôm trong ngực thì trán nổi gân xanh, không để ý quá nhiều, kêu lên: "A Nguyễn!"

"Đại ca?" Tưởng Nguyễn ngạc nhiên, Tưởng Tín Chi đứng trước mặt, có lẽ vì rút ngắn hành trình, bộ dáng phong sương, Tưởng Nguyễn ngạc nhiên nói: "Sao huynh lại về đến kinh thành sớm như vậy?" Trong thư nói rằng một thời gian nữa mới về tới, kết quả hôm nay hai người đột nhiên xuất hiện. Thế là làm sao?

Tưởng Tín Chi liếc Tiêu Thiều một cái rồi nói: "Luôn cảm thấy hơi bất an, chúng ta cưỡi ngựa chiến về trước." Khẽ ngừng, rồi nhìn cuộc hỗn chiến trong sân, oán giận nói: "Muội cũng thật là, bình thường thông minh như vậy, sao ngay thời điểm này lại ngu ngốc đến thế, nếu không phải chúng ta trở lại đúng lúc, nếu muội xảy ra chuyện gì, ta phải ăn nói làm sao với mẹ đây? Về sau còn gặp chuyện tương tự, muội đừng quan tâm gì cả, bản thân muội là quan trọng nhất." Khó dằn cơn giận, Tưởng Tín Chi nhìn Tiêu Thiều: "Ta thật sự không yên tâm để muội ở lại nơi thế này."

Tưởng Nguyễn vỗ Tiêu Thiều, tỏ ý hắn để mình xuống. Tiêu Thiều buông tay ra, Tưởng Nguyễn đứng vững, mới nói với Tưởng Tín Chi: "Vốn dĩ chúng nhắm vào ta mà tới, ở đâu cũng như nhau thôi."

Tưởng Tín Chi còn muốn nói mấy câu, sợ Tưởng Nguyễn đã kinh hoảng vì chuyện hôm nay rồi lại chịu tủi thân, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, chỉ kéo tay nàng nói: "Tóm lại nơi này không an toàn, muội về phủ với ta trước."

Tiêu Thiều bắt lấy tay còn lại của Tưởng Nguyễn, mắt lạnh như băng: "Nàng không đi, chỉ ở lại đây."

Mỗi người nắm một tay nàng thì đứng giữa, bầu không khí giằng co. Tưởng Tín Chi nói: “Con bé vẫn chưa xuất giá, ỏ lại đây còn ra thể thống gì!”

“Nàng là người phủ Cẩm Anh vương.” Tiêu Thiều lạnh nhạt nói.

"Đừng nói nữa." Tưởng Nguyễn hất tay hai người ra, chợt thấy bực mình. Nhìn Tưởng Tín Chi nói: "Đại ca, hiện giờ đã quá muộn, bây giờ về Tưởng phủ có nhiều bất tiện, huống chi bên ngoài khó tránh khỏi còn thám tử Tuyên Ly phái tới, tránh nảy sinh nhiều rắc rối. Tối nay ta vẫn sẽ ở lại đây."

Sắc mặt Tiêu Thiều lúc này mới hòa hoãn mấy phần, Tưởng Tín Chi tức giận, trong đầu nghĩ quả nhiên nữ sinh hướng ngoài, chưa thành thân mà đã bênh người ta rồi. Trong lòng không khỏi hơi buồn tủi, nhưng cũng hiểu rằng lời Tưởng Nguyễn nói rất có lý, nhất thời tâm trạng hết sức phức tạp.

Tưởng Nguyễn nhìn dáng vẻ đó của Tưởng Tín Chi đã biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, không biết phải làm sao, cũng không biết sao đại ca mình chinh chiến sa trường mấy năm, tính tình càng lúc càng trẻ con. Không thể làm gì khác hơn ngoài trấn an: "Ta thấy bên ngoài không quá an toàn, đại ca chớ đi, ta có một số việc cũng muốn hỏi huynh. Huynh sắp xếp một chút, tối nay ngủ lại đây đi."

Tiêu Thiều vừa định quả quyết từ chối, đã nghe Tưởng Tín Chi vội nói: "Được, ta nễ mặt muội, tối nay ở lại đây."

Tiêu Thiều: ". . ."

Người của Tiêu Thiều hành động rất nhanh, chỉ trong chốc lát, tử sĩ hầu như bị diệt sạch, thủ hạ rất có kinh nghiệm, trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả một vết máu cũng không để lại. Tưởng Tín Chi ngồi dưới ngọn đèn, giọng nói vẫn có mấy phần bất mãn: "Nhìn kiểu này chắc chắn không phải lần đầu tiên, Cẩm Anh vương phủ đã có bao nhiêu người chết, muội thật sự muốn ở lại một nơi không may mắn thế này sao?"

"Đại ca, rốt cuộc huynh muốn nói gì?" Tưởng Nguyễn hỏi. Từ lúc gặp nàng Tưởng Tín Chi đã đói chọi gây gắt với Tiêu Thiều, biểu hiện quá rõ ràng. Mặc dù lúc đầu Tưởng Tín Chi đối với Tiêu Thiều không thể nói là thích, nhưng không đến nổi tràn đầy địch ý như hôm nay. Trong lòng Tưởng Nguyễn hoài nghi, chẳng lẽ lúc ở biên ải đã xảy ra chuyện gì? Hay Tiêu Thiều ức hiếp Tưởng Tín Chi?

Tưởng Tín Chi không mở mắt, một hồi sau mới nói: "Muội thật sự muốn gả cho hắn?" Đối với Tưởng Tín Chi mà nói, hắn ở ngoài chinh chiến mấy năm, đột nhiên nghe tin Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn được chỉ hôn, lòng dĩ nhiên tức giận vạn phần. Nếu hắn có ở nhà thì không sao, cố tình chuyện này lại xảy ra lúc hắn vắng mặt, theo cái nhìn của hắn, Tiêu Thiều làm vậy chính là thừa nước đục thả câu, tựa như cây cải trắng mình cực khổ chăm bẳm bỗng bị người khác củng mất, trong lòng dĩ nhiên không thoải mái.

"Đại ca, đây là ý chỉ của Thái hậu." Tưởng Nguyễn thở dài: "Ta không thể kháng chỉ không tuân. Huống chi gả đến phủ Cẩm Anh vương cũng không tệ, không có mẹ chồng và tiểu cô đợi ta phục vụ, rất thanh tịnh sảng khoái."

"Muội là muội muội của ta," Tưởng Tín Chi nghiêm mặt nói: "Tuy nói Tiêu Thiều tuổi trẻ tài cao, dáng dấp không tệ, nhưng danh tiếng không tốt. Con người lạnh lùng, một cô gái mới lớn như muội thì hiểu gì về chuyện thành thân, sớm chiều chung sống với một người lạnh lùng như thế có gì tốt?" Tưởng Tín Chi nhìn muội muội mình tất nhiên thấy chỗ nào cũng tốt, nhìn Tiêu Thiều dĩ nhiên là nhìn ngang cảm thấy hắn không xứng với Tưởng Nguyễn, nên nào có sắc mặt tốt được.

“Danh tiếng thì tính là gì?” Tưởng Nguyễn cười khẽ: “Đại ca quên rồi ư, ngày xưa ta còn mang danh thiên sát cô tinh đó, cái danh ấy là thật ư?”

"Đó là kẻ khác hãm hại muội, sao có thể là thật?" Nhắc tới chuyện này, ngực Tưởng Tín Chi thắt lại. Ngày xưa chỉ tại hắn không có bản lĩnh, không biết một nhà Hạ Nghiên lòng dạ hiểm ác, để cho Tưởng Nguyễn bị chụp oan tiếng xấu, hại nàng ở thôn trang chịu cực chịu khổ nhiều năm.

"Nếu ta bị hãm hại, thì sao huynh ấy lại không đây?" Tưởng Nguyễn lắc đầu: "Hơn nữa, đại ca ở biên ải lâu như thế, cũng cùng huynh ấy chung đụng, hẳn cũng hiểu tính huynh ấy phần nào. Huynh ấy là người thế nào, huynh không biết ư?"

Tưởng Tín Chi cứng họng, trên thực tế, mặc dù Tiêu Thiều lạnh lùng, nhưng thủ hạ ai cũng cung kính phục tùng, kính sợ có thừa. Muốn đánh giá một người, chỉ cần nhìn thái độ của người bên cạnh kẻ đó. Nếu thủ hạ của Tiêu Thiều trung thành với hắn như vậy, thì hiển nhiên chứng minh bản thân hắn có chỗ hơn người. Huống chi trên chiến trường, bản lĩnh của người này thật sự khiến người ta bội phục. Không thể phủ định, đây là một thanh niên rất cường đại, ở bên Tưởng Nguyễn, tuyệt đối có thể bảo vệ nàng. Chẳng qua Tưởng Tín Chi nghĩ không thông, buồn bực vò đầu nói: "A Nguyễn, câu nào muội cũng bảo vệ hắn. Bề ngoài làm như không để ý, thực tế lại rất để tâm đến hắn, ấy là sự thật."

Lúc này đến phiên Tưởng Nguyễn cứng họng, nàng trợn mắt nhìn Tưởng Tín Chi hồi lâu, mới nói: "Đại ca, ta gả cho ai đều giống nhau cả thôi. Mặc dù Thái Hậu thương yêu ta, nhưng giang sơn Đại Cẩm quan trọng hơn an nguy của ta. Thân phận ta càng cao, càng được hoàng gia xem trọng, ngày sau càng có khả năng trở thành con cờ của hoàng gia. Huynh còn nhớ Nguyên Dung công chúa xưa kia không? Tất cả mọi người đều thấy hiện tại ta là Nguyên Dung công chúa thứ hai trong mắt Thái Hậu, ai có thể khẳng định, kết cục của ta ngày sau sẽ không trở thành Nguyên Dung công chúa thứ hai?"

Tưởng Tín Chi hốt hoảng, vội la lên: "Không cho phép nói bậy!"

"Trong lòng đại ca cũng rõ ý ta," Tưởng Nguyễn lắc đầu: "Nguyên Dung công chúa là con gái ruột của Ý Đức Thái hậu, còn rơi vào kết cục như vậy. Ta chẳng có liên hệ máu mủ gì với hoàng gia, ai biết được ngày nào đó gió mây xoay chuyển. Về phần kẻ mang danh cha của chúng ta, ông ta khinh ghét căm hặn chúng ta tận xương, nếu có thể dùng ta để đổi lấy con đường sĩ đồ của ông ta, thì hẳn ông ta sẽ không chút do dự mà đẩy ta ra. Cuộc sống của ta nhìn như hoa đoàn gấm thốc, thực chất từng bước nguy cơ. Gả cho Tiêu Thiều, mặc dù bản tính huynh ấy lạnh lùng, nhưng cũng đúng lúc bớt được phiền toái, ta gả cho ai đều giống nhau, gả cho huynh ấy, ít nhất còn có tiền cược bảo đảm, ta và huynh ấy là quan hệ đồng minh, so với bất kỳ mối quan hệ nào đều vững chắc hơn."

"Muội. . . ." Tưởng Tín Chi vừa giận vừa sợ: "Muội nói nhăng gì đó, hôn nhân sao có thể lấy ra làm tiền đặt cược, muội muốn cái gì, ta sẽ giúp muộn giành lấy. Ta sẽ bảo vệ muội, nhưng muội không thể coi đồng minh thành phu quân của mình, đó phải là người trong lòng muội, là người bầu bạn cả đời. Muội nói như vậy, có từng nghĩ tới bản thân?"

"Đại ca, nay ta không còn lòng dạ nói tới tơ tình trai gái." Tưởng Nguyễn lạnh nhạt nói: "Thuở nhỏ huynh ta đã nhìn thấy kết cục của mẹ, trong lòng luôn có một vết sẹo không lành, ta gả đến phủ Cẩm Anh vương, nếu huynh ấy thật sự là phu quân của ta, thời gian qua lâu, đồng minh tự nhiên sẽ biến thành phu thê. Mọi thứ đều phải trải qua thời gian tiếp xúc." Nàng nói dối Tưởng Tín Chi, kiếp này kháng cự và căm ghét hôn nhân, tự khóa tình cảm của bản thân, không phải đến từ kết cục của Triệu Mi, mà là trải qua mối tình tâm huyết toàn tâm toàn ý kiếp trước, nhưng đổi lại mọi thứ nhận được đều là phản bội và giết hại, đời này nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi bóng mờ kia, không phải chuyện dễ. Chẳng qua việc này nàng không thể nào nói với Tưởng Tín Chi.

Tưởng Tín Chi nghe vậy, không biết phải khuyên Tưởng Nguyễn thế nào, muội muội mình một khi đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, khẽ thở dài một tiếng, vỗ đầu nàng nói: "Tuổi còn nhỏ, mà lại như một bà cụ non vậy, cũng không biết cái tính này giống ai nữa."

Tưởng Nguyễn mỉm cười, hai huynh muội nói tới chuyện khác.

Trong thư phòng, Tiêu Thiều ngồi trước bàn, Hạ Thanh và Tề Phong ngồi đối diện, cuối cùng Hạ Thanh vẫn không yên lòng nên chạy tới, bất ngờ phát hiện Tiêu Thiều trở về, lấy làm kinh hãi, hiện giờ ngồi trong thư phòng phủ Cẩm Anh vương, mới có tâm tư hỏi ra nghi vấn: "Tam ca, sao đại ca lại không về cùng huynh thế?"

“Huynh ấy dẫn binh nên về sau.” Tiêu Thiều đáp. Hắn cưỡi ngựa đi trước, ai ngờ Tưởng Tín Chi cũng theo sau, quân đội không thể không có người lãnh đạo, tất nhiên để Quan Lương Hàn lại.

Tề Phong ngồi đó không biết đang suy nghĩ gì, luôn không nói một lời, Hạ Thanh thấy vậy thì huých tay hắn: "Tứ ca, huynh sao thế? Từ lúc vào đến giờ cứ mất hồn mất vía? Vừa nghe lửa cháy huynh đã xông ra? Huynh gấp như vậy làm gì chứ?"

Lúc Hạ Thanh tới Cẩm y vệ đã xử lý xong thi thể tử sĩ, Hạ Thanh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tiêu Thiều nghe vậy mâu quang khẽ động, nhìn Tề Phong, không nói gì.

Tề Phong lấy lại tinh thần, chỉ có bản thân tự biết một màn kia có bao nhiêu mạo hiểm, suýt khiến tim hắn ngừng đập. Đến tận bây giờ, chỉ cần nghĩ tới thôi vẫn còn sợ, sự thất thố lúc ấy của mình không biết có bị Tiêu Thiều nhìn thấy hay không. Nghĩ tới đây, Tề Phong ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt điềm tĩnh của Tiêu Thiều, ánh mắt ấy tựa như nhìn thấu lòng người, khiến hắn không có cách nào che đậy suy nghĩ trong lòng, Tề Phong cảm thấy khó chịu, suýt chút đã bỏ chạy mất dạng.

Bình Luận (0)
Comment