“Thập Tam điện hạ quản nhiều quá rồi,” Tiêu Thiều nhắc nhở: “Ngày đó rồi cũng sẽ đến thôi.”
Tuyên Phái bị lời này của hắn làm cho khựng lại, khó hiểu nhìn Tiêu Thiều, như muốn xác nhận người trước mặt này và người trong lời đồn có phải là một hay không. Hồi lâu sau mới lắc đầu nói: “Bất luận thế nào, hiện giờ ngươi và người ấy không phải không hề giấu nhau chuyện gì. Chuyện ngươi muốn biết, là một bí mật, bí mật này liên quan giữa ta và người ấy. Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho người, thì tìm cách để ta xuất cung một chuyến, ta muốn gặp người, có một số việc phải nói rõ trước mặt người. Nếu sau này có một ngày, người thật lòng tin tưởng ngươi, tất nhiên sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng ta không có nghĩa vụ phải nói cho người biết.”
Tiêu Thiều lẳng lặng nhìn cậu, gật đầu nói: "Được."
Thấy hắn đồng ý sảng khoái như vậy, Tuyên Phái thở phào nhẹ nhõm, trịnh trọng nhìn hắn nói: "Ngươi cứu người một mạng, bất luận thế nào ta cũng nên thay người cám ơn ngươi. Bất luận xảy ra chuyện gì, mục đích của ta và ngươi giống nhau, đều sẽ không làm thương tổn người." Đây là lần đầu Tuyên Phái thật lòng tỏ vẻ nhượng bộ trước Tiêu Thiều, hoặc có lẽ bởi vì Tiêu Thiều tìm cách giải được độc trên người Tưởng Nguyễn, nên Tuyên Phái cảm kích.
Tiêu Thiều nhìn cậu: "Ta cứu thê tử của mình, liên quan gì đến ngươi, không cần nói cám ơn."
Tuyên Phái: ". . ."
…
Tưởng Nguyễn trở về Cẩm Anh vương phủ không quá nửa khắc, Tưởng Tín Chi nhận được tin từ trại đóng quân chạy về, kéo Tưởng Nguyễn nói dông dài một đống chuyện cần chú ý. Nếu không biết đại ca mình xuất thân là người luyện võ, Tưởng Nguyễn cũng hoài nghi có phải Tưởng Tín Chi muốn đổi nghề làm đại phu hay không. Việc nàng trúng độc không nói cho người phủ Tướng quân biết, luôn giấu họ tin này, nếu Triệu Quang biết mười mấy năm trước đã có người xuống tay với mẹ con nàng, sợ rằng sẽ tới phủ Thượng thư lật tung trời. Nhưng hiện tại vẫn chưa đến lúc.
Lúc nhắc tới chuyện này lòng Tưởng Tín Chi vẫn còn sợ hãi, thế nhưng cũng vô cùng tức giận, nói rằng: “Rốt cuộc việc này là sao? Tiêu Thiều không nói cho ta biết là kẻ nào hạ độc, muội cũng không định nói cho ta biết sao?”
Bạch Chỉ bưng nước đường hoa mai lên, Tưởng Nguyễn đẩy một ly tới trước mặt Tưởng Tín Chi, an ủi: “Ta biết người nọ là ai, tạm thời chỉ không muốn bứt dây động rừng mà thôi. Đại ca đừng buồn, sáng sớm mai ta sẽ giải quyết chuyện này, việc ấy không khó đối với ta, Có Tiêu Thiều giúp đỡ, sẽ không sao đâu, Đại ca biết rõ tính ta, sẽ không ngồi yên mặc kẻ khác hãm hại.”
"A Nguyễn, ta là ca ca của muội." Tưởng Tín Chi bực mình: "Muội chịu nói cho Tiêu Thiều biết mà không nói cho ta, muội cảm thấy ca ca vô dụng, nên không muốn nói cho ca ca biết, để ca ca xử lý ư?" Tưởng Tín Chi cảm thấy buồn tủi, muội muội gả cho người rồi thì không còn là muội muội của mình nữa. Ngày xưa Tưởng Nguyễn thân thiết với mình biết bao nhiêu, hắn nói: "Khi còn bé muội bị người khác bắt nạt, đều là ca ca ra mặt giúp muội, sao nay muội đều quên hết rồi. . ."
Tưởng Nguyễn bất lực đỡ trán: "Đại ca, huynh nói gì vậy. Việc này liên quan gì đến chuyện đại ca vô dụng hay sao đâu. Muội sẽ nói cho huynh biết, có điều không phải bây giờ, ngay cả một đêm mà huynh cũng không chờ được sao? Hơn nữa, không để huynh nhúng tay vào là vì địa vị của huynh hiện tại không thích hợp, huynh là Tướng quân, nhúng tay vào những chuyện này sẽ khiến kẻ khác nói ra nói vào. Tiêu Thiều thì khác, Cẩm y vệ và binh lính dưới tay huynh ấy không giống vậy, họ vốn xử lý những chuyện trong tối, dùng cũng thuận tay. Huynh ấy là phu quân của muội, người của huynh ấy chính là người của muội, đại ca huynh không thích huynh ấy, là vì bất mãn với muội ư?"
Tưởng Tín Chi á khẩu, nói: "Sao ta có thể bất mãn với muội được chứ. Ta liều mạng kiếm công danh chỉ vì để muội không bị người khác bắt nạt, nếu lấy được công danh này mà còn sợ kẻ khác nói ra nói vào, muốn ra mặt vì muội cũng phải trái lo phải nghĩ, thì ta đứng cao hơn nữa cũng có ý nghĩa gì đâu?" Nhìn thấy Tưởng Nguyễn ngây ngốc, lòng Tưởng Tín Chi mềm nhũn, cuối cùng vì sợ nàng vừa khỏi bệnh mà nghĩ nhiều sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, vội nói: "Được rồi, muội nói gì thì chính là vậy, ta mặc kệ là được. Ngày mai muội nhất định phải nói cho ta biết kẻ đó là ai, dám xuống tay với muội, mặc kệ thế nào ta cũng phải tự tay xử lý!"
Tưởng Nguyễn cười, Tưởng Tín Chi nhìn nàng, đột nhiên thở dài, nói: "Mặc dù không biết tại sao, lần này muội tới sư môn của Tiêu Thiều một chuyến, khi trở về đã sáng sủa hơn rất nhiều. Hẳn đều là công lao của Tiêu Thiều."
Tưởng Nguyễn ngơ ngẩn: "Sao đại ca lại nói vậy?"
"Muội là muội muội của ta, ta tất nhiên hiểu rõ." Tưởng Tín Chi lắc đầu: "Trước kia ta luôn cảm thấy trong lòng muội có tâm sự, dù gả cho người cũng giống vậy. Tuy nhiên sau khi trở về, lại thấy tính tình muội đã thay đổi rất nhiều. Ban đầu ta không thích Tiêu Thiều, cảm thấy tính tình hắn quá lạnh nhạt, không thể chăm sóc tốt cho muội." Tưởng Tín Chi thoáng ngừng: "Nhưng nay xem ra, hắn đối xử với muội không tệ. Ta nói mà, A Nguyễn tốt như vậy, trên đời sao có thể có người không thích muội được. Mắt nhìn của Tiêu Thiều cũng không tồi, giờ muội đối với hắn. . . Cũng không còn là quan hệ đồng minh như lần trước nói nữa đúng không."
Nàng biểu hiện rõ ràng như vậy ư? Tưởng Nguyễn thoáng ngưng, ngay sau đó cười lên: "Đại ca không thích muội như vậy sao?"
"Không, ta thật sự rất mừng." Tưởng Tín Chi mỉm cười: "Nếu trên đời này có người có thể khiến muội vui vẻ, bất luận là ai, ta cũng đều cảm thấy vui mừng vì muội." Tưởng Tín Chi sờ đầu nàng: "Chỉ cần đối xử tốt với muội, vậy đã đủ rồi."
Huynh muội hai người lại nói vài câu, Tưởng Tín Chi không dám nói chuyện quá lâu với Tưởng Nguyễn sợ sẽ ảnh hưởng nàng nghỉ ngơi, không lâu sau đã đứng dậy đi về, lúc gần đi cẩn thận dặn dò mấy người Liên Kiều, nói ngày mai lại đến vương phủ thăm nàng. Sau khi Tưởng Tín Chi đi khỏi, Tưởng Nguyễn nghỉ ngơi một lúc, sắc trời dần tối, uống thuốc xong, Tưởng Nguyễn ngồi trong thư phòng xem sổ sách, lúc tới núi Già Nam sổ sách trong phủ không xem được, hiện tại nàng không bận việc gì, nên đem ra xem.
Bạch Chỉ đi tới, khuyên nhủ: "Sắc trời đã tối, cô nương nên lên giường nghỉ ngơi sớm, sổ sách thì từ từ xem cũng không muộn."
"Đúng đó," Lộ Châu ranh mãnh trừng mắt nhìn: "Cô gia vẫn còn chờ trong phòng ngủ, cô nương lại ru rú trong thư phòng, cẩn thận nhiễm lạnh, cô gia lại la rầy bọn nô tỳ."
Người sáng suốt đều nhìn ra được lần này Tưởng Nguyễn trở lại, mối quan hệ với Tiêu Thiều đã khác xưa, tình cảm hai người có tiến triển, bọn hạ nhân đều lấy làm mừng rỡ. Lộ Châu càng cố nghĩ cách khiến hai người gần gũi nhiều hơn.
Liên Kiều búng trán Lộ Châu: "Móng heo nhỏ, cô nương là người ngươi có thể thể trêu ghẹo hả, xem ra cô nương đối xử với ngươi quá tốt, càng lúc càng vô pháp vô thiên." Rồi cười hì hì nhìn Tưởng Nguyễn: "Thế nhưng nói rất đúng trọng tâm, sức khỏe của cô nương hiện tại không thể chịu cực, nên sớm nghỉ đi ạ, tránh cho cô gia đau lòng."
Tưởng Nguyễn nhìn mấy nha hoàn đùa giỡn, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng trong mộng lúc hôn mê, cuối cùng đều không gặp được mấy người họ, chợt thở thật dài một tiếng: "Các ngươi theo ta mấy năm rồi?"
Liên Kiều sững người, ai cũng bất ngờ không hiểu tại sao tự dưng Tưởng Nguyễn lại hỏi vậy. Liên Kiều và Bạch Chỉ nhìn nhau, nói: "Nô tỳ và Bạch Chỉ đi theo cô nương từ nhỏ, đến nay ước chừng mười sáu năm."
Lộ Châu mở to mắt: "Nô tỳ đi theo cô nương từ lúc ở thôn trang, ước chừng sáu năm."
"Thuộc hạ đi theo Thiếu phu nhân hai năm." Thiên Trúc nói.
"Thế mà đã qua lâu như vậy rồi ư." Tưởng Nguyễn khẽ nói.
"Cô nương. . ." Bạch Chỉ lo lắng gọi.
Tưởng Nguyễn khoát tay, cười nói: "Chỉ có chút cảm khái thôi, các ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, dường như không được gì cả, ngoài nhìn thì rực rỡ, thực chất nguy hiểm trùng trùng, nhắc đến thì, là người làm chủ tử như ta không đúng."
Lời này của nàng thật khó hiểu, Lộ Châu vội nói: “Cô nương vạn lần đừng nói vậy, bọn nô tỳ có thể ở bên chăm sóc hầu hạ cô nương là phúc của bọn nô tỳ, cô nương đối xử tốt với bọn nô tỳ, bọn nô tỳ chưa từng cảm thấy thiệt thòi gì cả.”
Mấy người Liên Kiều vội vàng phụ họa, Tưởng Nguyễn cười: "Không sao, ta nghỉ ngơi trước, các ngươi cũng đi ngủ sớm đi, sáng sớm mai còn phải vào cung." Nói rồi đứng dậy, Thiên Trúc vội phủ thêm áo khoác cho nàng, Tưởng Nguyễn ra khỏi thư phòng, vào ngủ phòng.
Sắc trời đã tối, Cẩm Anh vương phủ chìm trong khoảng lặng, ban đêm không có tiếng động gì, rất yên tĩnh. Đến nửa đêm, trận tuyết nhỏ rơi xuống, nền gạch ẩm ướt lạnh như băng, chỉ cần thoáng lơ đễnh sẽ trợt ngã.
Trong bóng tối, một bóng người xuất hiện trong sân, tựa như nửa đêm thức dậy đi nhà xí, có điều khi đi qua góc tường phía ngoài, vờ như lơ đãng ngồi xổm xuống, phất tay với một góc nào đó.
Trong tích tắc, trước mắt đột ngột sáng lên, trong đêm đen xuất hiện mấy ngọn đuốc, vây quanh người nọ, người nọ kinh hoảng, vội ngồi xổm xuống lấy tay che mặt, cúi đầu không cho người khác nhìn thấy mặt mình.
Một giọng nói vang lên: “Thiếu phu nhân, bắt được rồi! Thật sự có kẻ gian!”
Một người khác nói: "Này, ngẩng mặt lên, ngươi rốt cuộc là ai?"
Người nọ run lên, vùi đầu thấp hơn. Thì ra là một cuộc bắt ba ba trong rọ, sau lưng các thị vệ, Tưởng Nguyễn từ từ bước ra, trong tay nàng cầm một cây đuốc, ánh lửa chiếu rọi dung nhan xinh đẹp lãnh khốc, nhưng trong ánh mắt lộ ra thương hại nhàn nhạt, và một chút thất vọng không dễ phát giác.