Sau khi Tưởng Nguyễn uống thuốc xong, vốn định lên giường ngủ một lúc, ai ngờ nằm xuống lại không ngủ được, cảm thấy bức bối trong người, đang là mùa đông, lại không hề thấy lạnh, trán còn rịn mồ hôi.
Nàng tưởng rằng là tác dụng của thuốc, nên không để trong lòng, trở mình định kéo chăn xuống, ai ngờ chỉ một lúc sau, cuối cùng bộc phát. Không chỉ vậy, trong người có một làn sóng nhiệt khô nóng, nàng loáng thoáng đoán ra, lại cảm thấy không tưởng tượng nổi. Vốn định ngồi dậy, nhưng vừa cử động đã cảm giác cơ thể mềm nhũn khác thường.
"Tiêu Thiều." Tưởng Nguyễn khó nén nổi kêu lên, âm thanh bật ra khiến nàng khiếp sợ. Quyến rũ uyển chuyển, nhu hòa kiều diễm.
Tiêu Thiều nghe vậy, ngước mắt nhìn, thấy dáng vẻ Tưởng Nguyễn như vậy thì ngẩn ra. Lập tức để sách xuống, đi tới ngồi xuống bên mép giường, mặt dù gương mặt vẫn lạnh lùng, nhưng vẫn ân cần hỏi: "Làm sao vậy?"
Hắn thấy mặt Tưởng Nguyễn đỏ lựng, nhíu mày, đưa tay đặt lên trán Tưởng Nguyễn. Tay Tiêu Thiều mát lạnh, đặt lên trán Tưởng Nguyễn, khiến Tưởng Nguyễn bất giác thoải mái thở hắt ra. Nàng sợ hết hồn, cảm thấy không còn mặt mũi nào đối diện với Tiêu Thiều nữa. Nhưng cơ thể thành thật hơn lý trí, cả người nàng nóng rang, tham lam sự mát lạnh từ Tiêu Thiều, theo bản năng dựa sát vào người Tiêu Thiều.
"Nàng. . ." Tiêu Thiều đột nhiên thu tay về, nắm cổ tay Tưởng Nguyễn bắt mạch. Tưởng Nguyễn run lên, Tiêu Thiều khựng lại, như chợt phát hiện gì đó, đôi con ngươi đen nhánh nhìn Tưởng Nguyễn chằm chằm. Tưởng Nguyễn thấy hắn như thế, cũng hiểu ra mọi chuyện. Nhất thời vừa xấu hổ vừa túng quẫn, cố kiềm chế để không cọ lên người Tiêu Thiều, cắn răng chịu đựng lửa dục hừng hực trong người.
Tiêu Thiều thu tay về, giọng lạnh lùng không gợn sóng: "Ta đi gọi Hạ Thanh tới." Dù thế, giọng điệu ẩn chứa sự tức giận. Bất luận chuyện hôm nay do ai đầu têu, coi thường sức khỏe của Tưởng Nguyễn, dù chỉ là đùa dai thì cũng hơi quá đáng.
"Tiêu Thiều." Tưởng Nguyễn níu hắn lại. Thật ra nàng không dùng sức, hiện giờ mọi tâm tư điều đang cố đấu tranh với luồng nhiệt trong cơ thể, nào có dư sức. Tiêu Thiều dừng chân, quay đầu lại nói: "Không có chuyện gì đâu, chắc do kê sai toa thuốc thôi."
Hắn còn đang trấn an, Tưởng Nguyễn đã mơ màng trợn mắt, bây giờ nàng như bị chia thành hai nửa, một bên chìm trong cảm giác xao động xa lạ, một bên khác lại vô cùng tỉnh táo nhìn mọi thứ diễn ra. Thanh niên trước mặt luôn mặc hắc y, sắc màu tối khiến khí chất lạnh lùng của hắn như được phủ thêm một lớp băng sương, như đã vứt hết dục niệm, thật sự rất khó tưởng tượng rằng trên đời này lại có một nam nhân lạnh lùng như thế. Người ấy dung nhan tuấn mỹ, môi mỏng mím chặt, chân mày khẽ nhíu, trông rất ngon miệng.
Ngon miệng? Tưởng Nguyễn níu lấy chéo áo của hắn, chật vật phun ra hai chữ: "Đừng đi."
"Đừng lo lắng." Tiêu Thiều như vẫn chưa hiểu ý nàng, thấy nàng cứ níu lấy mình thì sợ nàng sẽ té, nên ngồi lại xuống giường, trầm giọng nói: "Ta sẽ trở lại nhanh thôi.”
Tưởng Nguyễn hơi quạo, nàng đã nói tới nước này rồi, mà Tiêu Thiều vẫn đần độn như thế. Bây giờ người nàng nóng như sắt trong lò vậy, tới gần Tiêu Thiều, hơi thở mát lạnh từ người hắn truyền ra, khiến nàng không kiềm lòng đặng mà muốn dán lên. Trên thực tế, Tưởng Nguyễn thật sự đã dán lên. Nàng ôm cổ Tiêu Thiều, khó chịu cà một cái lên người Tiêu Thiều.
Gương mặt tuấn tú trắng nõn của Tiêu Thiều lập tức đỏ ửng, hơi muốn đẩy Tưởng Nguyễn ra, bảo rằng: "Nghe lời, buông ra." Một giây sau, chợt cảm thấy cả người bị đụng mạnh, hắn bất ngờ không kịp đề phòng bị đụng ngã lên giường, ngay sau đó, một cơ thể mềm mại nhào lên người hắn.
Tưởng Nguyễn gian nan chống người lên, hung tợn trợn mắt nhìn hắn, gương mặt vì tác dụng của thuốc khiến cho đỏ bừng, đôi mắt mị hoặc suýt chảy ra nước, giọng nói trong trẻo trở nên mềm mại, lại cố ý tỏ ra khí thế, gần như hét lên: "Ta đã kêu huynh không cần đi rồi mà!"
Có điều hiện tại dù nàng nói lớn tiếng thế nào đi nữa, nghe vào tai Tiêu Thiều đều giống như đang nũng nịu vậy.
Tiêu Thiều lẳng lặng nhìn Tưởng Nguyễn nằm trên người mình, giọng điệu trấn tĩnh nói: "Nàng biết mình đang làm gì không?"
Tưởng Nguyễn trợn to mắt hung tợn tựa như sói đói, cố tình lại phối với gương mặt xinh đẹp hút hồn, ánh mắt ướt át như tiểu hồ ly, nếu không phải thánh nhân, thì đều sẽ động lòng. Tiêu Thiều quả nhiên lạnh như băng, nằm yên như một cục đá vậy, Tưởng Nguyễn thỏa mãn khẽ thở hắt một hơi. Tất nhiên nàng biết hành động của mình có ý nghĩa gì. Mối quan hệ giữa nàng và Tiêu Thiều sau khi giải độc đã trở nên khác xưa, thế nhưng xưa nay nàng là một người chậm nhiệt, nếu dựa theo bản tính của nàng, thế không biết sẽ còn phải chờ đến ngày tháng năm nào. Nàng và Tiêu Thiều vốn là phu thê. Quan trọng hơn hết, nàng không hề bài xích việc càng thân mật hơn với Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều quá đỗi quân tử, nếu không được nàng đồng ý, quả quyết sẽ không chủ động nói ra yêu cầu chung chăn gối. Mà lấy tính tình của nàng, nghĩ hẳn cũng sẽ không nói ra. Không bằng thừa cơ hội hôm nay, đồng thời cho bản thân một bậc thang, bỏ lỡ lần này, nàng không biết ngày sau bản thân còn có dũng khí chủ động tỏ rõ thái độ cho Tiêu Thiều biết hay không.
Lúc này tâm trí nàng rất thanh tĩnh, đối diện với đôi mắt đen láy dững dưng của Tiêu Thiều, cảm thấy bản thân như bị hút vào đó. Tưởng Nguyễn cảm thấy trái tim hẫng đi một nhịp, bỗng nhiên nhếch môi: "Làm cái này." Dứt lời giương tay, dùng hết sức lực kéo đai lưng của Tiêu Thiều xuống.
Cả người Tiêu Thiều cứng đờ, mặt càng đỏ hơn. Không biết vì sao, chẳng còn thấy lạnh như vừa rồi nữa. Tưởng Nguyễn cưỡi lên người hắn, từ trên cao nhìn xuống: "Huynh cùng ta vốn là phu thê, ta đang làm chuyện thê tử phải làm."
Hàng mi Tiêu Thiều chớp nháy, con ngươi sắc bén, giọng lại vô cùng dịu dàng: “A Nguyễn, nàng không hối hận?”
Tưởng Nguyễn không nói gì, từ từ cúi người xuống, lấy hết dũng khí gặm một cái lên cổ hắn. Xưa nay nàng là người biết kiềm chế, thật ra thuốc này không hề mạnh như tưởng tượng, ít nhất nhẹ hơn lần trước rất nhiều. Chẳng qua chỉ do nàng cố ý mượn cơ hội này để giả vờ ngu ngơ. May là hiện giờ mặt nàng đỏ, nên không nhìn ra cảm xúc đặc biệt gì.
Tiêu Thiều híp mắt, toàn thân căng cứng, mà Tưởng Nguyễn vẫn cắn loạn trên cổ hắn như một con mèo nhỏ. Tưởng Nguyễn vốn không có kinh nghiệm gì, mặc dù kiếp trước khi vào cung đã xem loại sách kia, chỉ biết cắm đầu hôn, tiếp theo phải làm gì, nàng vẫn chưa nhớ ra, tay đã bị một bàn tay lạnh như băng bắt lấy.
Tưởng Nguyễn chỏi người lên, hơi khó hiểu, nhưng nàng lại không ngờ được, làn da trắng như tuyết dung mạo đẹp như hoa, khi nàng chống tay cúi đầu nhìn Tiêu Thiều, mái tóc đen dài xõa ra, cảm giác có hơi nghịch ngợm, ánh mắt quyến rũ như tơ, môi anh đào ngon miệng, như tinh mị ngã xuống nhân gian, nhất cử nhất động đều câu hồn đoạt phách.
Tưởng Nguyễn vẫn luôn biết mình trời sinh đã đẹp, đoán hẳn giây phút này bản thân cũng coi như không tệ. Nhưng khiến nàng không ngờ được là hành động của Tiêu Thiều, Tiêu Thiều nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt rất thâm thúy, con ngươi đen nhánh ẩn chứa tình ý suýt nhấn chìm người đối diện, Tưởng Nguyễn khựng lại, đột nhiên khiêu khích bấm eo Tiêu Thiều một cái, lập tức cảm nhận được cả người Tiêu Thiều căng ra, nàng vừa âm thầm đắc ý, một giây sau đã cảm thấy trời đất quay cuồng, hoán đổi vị trí với Tiêu Thiều. Tiêu Thiều từ trên cao nhìn xuống nàng, một tay chống ở bên gối. Mặt mũi lạnh tanh, con ngươi đen nhánh tựa đầm sâu, hiện giờ tựa như cuồn cuộn chảy siết, cảm xúc xa lạ ùn ùn kéo đến, hô hấp nóng bỏng, làn hơi nguy hiểm đập vào mặt.
Tưởng Nguyễn nhạy cảm nhận ra được có gì đó không đúng, cảm thấy Tiêu Thiều hiện tại và trước kia rất khác nhau, khiến nàng chợt thấy chột dạ. Giùng giằng muốn thoát khỏi Tiêu Thiều, nhưng cả người nàng không có chút sức, mồ hôi chảy đầy, sự quyến rũ bất giác toát ra, đôi mắt phong tình khiến lòng người nhộn nhạo. Giọng Tiêu Thiều bỗng trầm thấp, như đang cực lực kiềm chế gì đó, nói: "Đừng động."
Tưởng Nguyễn chợt ý thức được, nên không dám lộn xộn nữa. Vốn định tốc chiến tốc thắng, nhân dịp này mượn gan lấy thêm dũng khí. Ai ngờ cưỡi hổ khó xuống. Giờ phút này sự căng thẳng đã che mất tình triều lúc đầu. Càng kề cận giây phút ấy càng thanh tĩnh hơn.
Đang do dự bước kế tiếp phải làm, Tiêu Thiều chợt trở người ngồi dậy, hắn quyết định ngừng lại à, bất giác Tưởng Nguyễn cảm thấy hơi mất mác. Lại thấy sau khi Tiêu Thiều ngồi dậy cởi bỏ giày ống và áo ngoài, xoay đầu lại, mắt đối mắt với Tưởng Nguyễn, hơi ngẩn ra, rồi nhịn không được bật cười.
Tưởng Nguyễn sững sốt, hai má nóng hực. Sao nàng lại phải cảm thấy mất mác chứ? Thế cứ giống như nàng tham lam sắc đẹp của Tiêu Thiều, đang định tìm lý do, đã thấy Tiêu Thiều đã cúi người tới, nàng người không dám cử động, ngay sau đó, môi bị một đôi môi mềm khác gặm chặn.
Tưởng Nguyễn có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình và Tiêu Thiều, kiếp trước kiếp này nàng chưa từng thân mật với ai đến vậy, nụ hôn này rất dài, đợi đến khi hắn buông ra, Tưởng Nguyễn chỉ lo hít thở, cả người đã mềm nhũn.
Tưởng Nguyễn bị nụ hôn mê hoặc, đôi môi càng thêm kiều diễm ướt át, thật sự rất giống anh đào đỏ mọng tươi căng tháng năm. Nàng hơi ngửa đầu về sau, mái tóc dài đen nhánh phủ trên gối nằm, ánh mắt mơ màng, làn mi cong cong, môi đỏ răng trắng, nhân gian tuyệt sắc.
Tưởng Nguyễn bị hắn nhìn đến mặt nóng rực, nhưng lại không muốn để Tiêu Thiều nhìn ra được mình đang chột dạ, định thổi tắt đèn, không ngờ chỉ vừa cử động, Tiêu Thiều đã lấn tới, nét mặt không hề lạnh lùng như ngày thường nữa.
Kiếp trước kiếp này, tuy nàng trải qua đủ mọi sóng gió, nhưng chuyện nam nữ thì hôm nay là lần đầu tiên. Vừa xạ lạ vừa căng thẳng, sự khiêu khích đầy to gan lúc mới đầu đã tan biến hoàn toàn, thế nhưng tên đã bắn ra thì khó thể quay đầu, giờ phút này muốn Tiêu Thiều hô ngừng, tất nhiên là không thể nào.
Không thể ngừng lại ngay lúc này, Tiêu Thiều ở trên người nàng như thế thật sự rất mệt, Tưởng Nguyễn cắn răng: “Huynh… Nhanh chút.”
Tiêu Thiều hơi sững sờ, đèn vẫn chưa tắt, gương mặt này của Tiêu Thiều đúng là họa quốc yêu dân, đôi mắt thâm thúy sáng lấp lánh như sao. Hắn thấp giọng nói: "A Nguyễn."
Tưởng Nguyễn hung dữ bấm lên eo hắn, ai oán nhìn hắn: "Ta. . . . Ta có thể, huynh nhanh chút."
Tiêu Thiều cười khẽ, giọng nhàn nhạt nói: "A Nguyễn, bây giờ nàng có hối hận cũng không còn kịp rồi."
Tựa như hồng mai nở rộ trong mùa Đông, xinh đẹp rực rỡ, trong trời đất chỉ có duy nhất bụi mai này đẹp đến mức câu hồn đoạt phách người thưởng mai. Cánh hoa run rẫy kiều khiếp, mùa Đông lạnh lẽo cũng vì thế mà có một ý vị khác. Bông tuyết trong suốt, hồng mai quyến rũ nóng bỏng, đây quả là cảnh đẹp ông trời tác hợp, bất kỳ ai nhìn thấy đều phải ngẩn ngơ. Nhưng họ lại nở rộ lúc về đêm, tư thế thân mật tốt đẹp không thể bày ra trước thế nhân.
Âm thanh kiều diễm truyền ra rất xa trong đêm tối, dù mùa Đông lạnh lẽo, bên trong phòng lại nhiệt tình như lửa. Đời người một kiếp, đêm nay tiến hành nghi thức thân mật nhất. Những thứ ngăn cách giữa cả hai đã tan thành mây khói, hai người dùng tư thái thẳng thắn nhất từ nay về sau nối thành một thể. U ám và bi ai kiếp trước, đau khổ vô tận ẩn sâu dưới đáy lòng, những bí mật không thể tỏ bày, ngay tối nay dường như đều đã đổi thay. Từ nay trên đời có một người cùng ta sánh vai, lấy danh nghĩa phu thê vinh nhục cùng chung, cảm giác ấy thật xa lạ, nhưng lại khiến người ta mong đợi.
Tiêu Thiều từ trên người Tưởng Nguyễn trở mình nằm xuống, trải qua xuân tiêu kịch liệt, cả người hắn đầy mồ hôi, Tưởng Nguyễn nằm trên giường, chỉ cần nhớ tới hình ảnh vừa rồi mình chủ động ra sao, đã muốn vùi đầu vào chăn ngủ cho thật say. Mới lần đầu tiên mà đã chủ động như thế, ngày sau Tiêu Thiều nhớ tới, sợ rằng sẽ cảm thấy buồn cười.
Tiêu Thiều vuốt tóc nàng, ôn hòa nói: "Ta bảo người đem nước vào nhé."
"Không cần." Tưởng Nguyễn gấp gáp nói, chợt va phải ánh mắt Tiêu Thiều, cảm thấy hơi lúng túng. Bây giờ kêu người đem nước vào, thế chẳng khác nào giơ cao cờ tuyên bố với cả Vương phủ đêm nay họ đã làm gì. Nàng không quen phô trương trước mặt người khác như vậy, nhất là chuyện riêng tư. Thế nhưng hiện tại cả người dính nhớp, không có nước thì không xử lý được, nhất thời hơi xoắn xuýt.
Tiêu Thiều như có điều suy nghĩ nhìn nàng, gật đầu: "Ta lúc nãy, nàng. . . Nàng còn đau không?"
Hắn nhìn thấu nỗi băn khoăn của Tưởng Nguyễn, lời nói ra chứa đựng sự quan tâm. Chẳng qua vừa nhắc tới chữ đau đã khiến Tưởng Nguyễn nhớ lại hình ảnh kịch liệt khi nãy. “Không đau.” Tưởng Nguyễn nhanh chóng đáp, vừa nói xong thân dưới đã truyền tới cảm giác đau xót, lòng không nén được âm thầm oán trách, trông Tiêu Thiều ngày thường lạnh lùng là thế, lên giường rồi thì như biến thành người khác vậy, quả thật là người luyện võ, thể lực tốt lạ thường. Dù nàng giỏi chịu đựng, cũng cảm thấy hơi không chịu nổi. Cố tình người này còn nổi lòng chơi xấu, không để nàng kêu lên thành tiếng. Đời này nàng chưa từng mất mặt như thế bao giờ, Tiêu Thiều quả thật bụng dạ đen tối. Bình thường tại sao nàng lại không nhìn ra.
Tiêu Thiều không nhịn được nhếch môi, từ tốn nói: "Được, ta đi nấu thuốc." Hai chữ nấu thuốc ẩn chứa nhiều ý vị, tựa như còn ngậm theo ý nghĩa sâu sắc nào nữa, còn nét mặt thì dửng dưng vô cùng.
Tưởng Nguyễn nghẹn trân, nhớ tới chén thuốc mình uống lúc nãy, thành bại do nó hết, vốn định mượn tác dụng của thuốc làm thành chuyện hôm nay, nói chung cũng không có gì. Ai ngờ lúc sau dược liệu hết tác dụng, lại vẫn mất khống chế như thế. Bây giờ ngẫm lại, thật sự khiến người ta xấu hổ.
Trước giờ bọn Cẩm y vệ trong phủ đều có nhĩ lực vô cùng tốt, nói không chừng đã nghe hết động tĩnh trong phòng, nghĩ đến đó, Tưởng Nguyễn cảm thấy hơi xấu hổ.