Ban đêm, giữa bóng tối yên tĩnh, một góc trong cung đèn đuốc sáng choang, trong tẩm cung hoa y, cô gái ngồi trước gương, lo lắng không yên cắt tỉa mái tóc đen.
Tưởng Đan theo bản năng nhìn vào gương, cô gái bên trong đang ở độ tuổi xuân thì, sau khi tắm rữa, không còn đeo những trang sức hoa lệ, gương mặt xinh xắn cũng hiện ra sự nhợt nhạt. Nàng ta nâng tay đặt lên mặt mình, không biết nhan sắc tươi trẻ này sẽ duy trì được bao lâu, nếu không thừa lúc còn trẻ đẹp lấy được một ít thứ tốt, há có thể cam tâm.
Nghĩ đến tin tức Châu nhi mang về hôm nay, Tưởng Quyền được canh nhốt nghiêm ngặt, người nàng ta phái ra hoàn toàn không tìm được cơ hội ra tay, hiển nhiên đối phương đã có chuẩn bị. Càng như vậy, Tưởng Đan lại càng cảm thấy bất an. Tưởng Quyền còn sống một ngày, thì chính là mối uy hiếp tiềm ẩn đối với nàng ta, dựa vào hiểu biết của nàng ta về Tưởng Nguyễn, chắc chắn Tưởng Nguyễn tuyệt đối không bỏ qua cho nàng ta, hành động giữ lại Tưởng Quyền chính là giải thích tốt nhất. Thế nhưng không thể xuống tay từ chỗ Tưởng Quyền, nàng ta phải làm sao đây?
Tưởng Đan thở dài, mắt nhìn nến đang cháy, phong thư vừa nãy đã bị thiêu hủy, trở thành một đống tro tàn, mà nội dung trong thư vẫn in rõ trong đầu nàng ta. Nàng ta sai người truyền tin cho Tuyên Ly, thử dò xét Tuyên Ly rằng có ý định giải quyết Cẩm Anh vương Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn hay không. Nàng ta biết Tuyên Ly sẽ không coi một nữ nhân như Tưởng Nguyễn thành đối thủ, càng sẽ không tốn công tốn sức đối phó Tưởng Nguyễn, thế thì chỉ có thể tìm đường ra từ Tiêu Thiều. Tưởng Đan ở trong cung, tự nhận thấy rõ thế cục trong triều, Tuyên Ly muốn ngồi lên chiếc ghế kia, Tiêu Thiều chính là cục đá ngáng đường lớn nhất, mặc dù hiện giờ Tiêu Thiều đứng trung lập nên không có xung đột chính diện, nhưng chung quay một ngày nào đó, Tuyên Ly chắc chắn loại bỏ cái đinh trong mắt này.
Không một đế vương nào thích có một bề tôi thực lực áp đảo mình, vốn Tưởng Đan nghĩ rằng, Tuyên Ly sẽ vui vẻ đối phó Tiêu Thiều. Chỉ cần đối phó Tiêu Thiều, dính líu Tưởng Nguyễn, chỉ cần liên quan đến quốc gia đại sự, Ý Đức Thái hậu cũng không cứu được. Nhưng Tuyên Ly hồi âm rất ngắn gọn rõ ràng, hắn từ chối đề nghị của Tưởng Đan, hắn sẽ không ra tay với Tiêu Thiều.
Tưởng Đan vừa tức vừa sầu, nhưng chẳng còn cách nào khác. Trong cuộc giao dịch với Tuyên Ly, nàng ta vẫn luôn là bên bị động, bởi vì nàng ta không đủ vốn liếng để đứng ngang hàng với Tuyên Ly. Tên Tuyên Ly này làm việc lại cực kỳ cẩn thận, hai người lui tới, dù trên thư cũng không thể nhìn ra điểm khác lạ, không có ấn tín, chữ viết hoàn toàn bất đồng, căn bản không để lại nhược điểm.
Thời gian không còn nhiều, trước khi Tưởng Quyền bị tuyên án, Tưởng Nguyễn tất nhiên sẽ có động tác nhắm vào nàng ta, Tưởng Đan nhìn cô gái trong gương, mọi thứ hiện tại đều do nàng ta vất vả trăm cay nghìn đắng mới có được. Ở phủ thượng thư nàng ta im hơi lặng tiếng, phục thấp làm nhỏ, chỉ vì đợi một ngày thành công. Đều là thứ nữ, Tưởng Lệ chết yểu, thậm chí ngay cả đích nữ là Tưởng Tố Tố cũng tan thành mây khói, mà nàng ta, khó khăn lắm mới đứng được ở vị trí cao như ngày hôm nay, sao có thể để mọi thứ tiêu tán.
Nàng ta vươn ngón trỏ, móng tay đỏ choét cào qua gương đồng, tạo ra âm thanh bén nhọn. Trong mắt hiện ra sự âm ngoan, mặc kệ thế nào, chỉ khi vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn mới là tốt nhất.
…
Sáng sớm hôm sau, ngự hoa viên, Liễu Mẫn và Tuyên Phái vừa đi vừa nói hướng về phía Nam uyển. Vừa nãy trong thư phòng hoàng đế kiểm tra Tuyên Phái, tâm trạng của hoàng đế có vẻ không tốt, dù có là sủng phi cũng không dám chọc giận ông ta. Liễu Mẫn biết chuyện này hẳn có liên quan với Tưởng Nguyễn, chuyện Tưởng Nguyễn kiện sinh phụ nay cả kinh thành đều đã biết. Có người nói nàng làm trái hiếu đạo, có người nói cách làm của nàng có thể hiểu được, theo cái nhìn của Liễu Mẫn, Tưởng Nguyễn ắt có nguyên nhân của mình. Hơn nữa chuyện Tưởng Quyền làm ra đúng là ngay cả súc sinh cũng không bằng, có một người cha như thế chi bằng không có còn tốt hơn.
Tâm trạng hoàng đế không tốt, chỉ có Tuyên Phái có thể chọc cho ông ta vui vẻ, nghĩ vậy, Liễu Mẫn rất đỗi ngạc nhiên nhìn Tuyên Phái một cái, đứa nhỏ này vẫn còn nhỏ tuổi, lại tựa như nắm rõ lòng người. Đều nói thánh tâm khó dò, trong mắt Liễu Mẫn, Tuyên Phái rõ ràng sờ thấu tâm tư hoàng đế. Chỉ cần hoàng đế trợn mắt, cậu đã biết ông ta muốn nói gì, cậu bé vốn thông minh, lại biết nói những câu khiến người ta thoải mái, giờ đây hoàng đế càng ngày càng không thể rời bỏ Tuyên Phái. Vốn có một ít lão thần giữ vị trí trung lập, giờ cũng đã bắt đầu suy nghĩ xem có nên đứng về phía Tuyên Phái hay không.
Tuyên Phái nhận ra cái nhìn của Liễu Mẫn, ngẩng đầu nhìn lại, cười như không cười nói: "Liễu Thái phó đang suy nghĩ gì?"
Liễu Mẫn hồi thần, tuy hiện tại hắn là Thái phó, nhưng không còn dạy Thái tử, chỉ chú tâm dạy Thập Tam điện hạ. Mặc dù Hoàng hậu có nhiều bất mãn, nhưng cũng bất đắc dĩ vì Thái tử không phải người ham học, với lại Liễu Mẫn cảm thấy, dạy Tuyên Phái dễ dàng hơn nhiều. Thậm chí đối với thế cục trong triều, cái nhìn của Tuyên Phái còn rõ ràng hơn kẻ bề tôi là hắn. Hoàng tử nhìn thế cục, phần lớn đứng từ trên nhìn xuống, khó mà đi sâu vào dân gian, Tuyên Phái lại ngược đường mà đi, từ dưới nhìn lên, có thể nhìn ra rất nhiều chỗ khó của bách tính trăm họ. Rất nhiều lúc, cậu bộc lộ tài hoa, thật sự không giống một đứa bé.
"Vi thần đang suy nghĩ, hôm nay điện hạ đối đáp cực tốt trước mặt bệ hạ, tài học lại tinh tiến thêm rồi." Liễu Mẫn cười nói.
"Liễu Thái phó, có biết kết quả khi lừa bổn điện?" Tuyên Phái nhướng mày: "Thái phó không nói thật, thật sự khiến người ta kinh ngạc."
Liễu Mẫn cả kinh, hắn luôn cảm thấy Tuyên Phái hiểu rõ lòng người, điểm này rất giống với Tưởng Nguyễn. Đang nói, đột nhiên nhìn thấy một cô gái mặc hoa phục từ xa đi tới, mấy cung nữ theo sau. Tuyên Phái nương theo cái nhìn của Liễu Mẫn ngó sang, bất chợt nhíu mày, như rất ghét, tuy nhiên chỉ sau giây lát, lại thay bằng một nụ cười vô hại.
Nữ nhân kia cũng nhìn thấy hai người họ, bước chân khẽ dừng rồi tiếp tục hướng tới bên này, lúc đi tới trước mặt hai người thì mỉm cười thi lễ: “Thập tam điện hạ, Liễu thái phó.”
"Tưởng Chiêu nghi." Tuyên Phái cười, chỉ gật đầu, thân là hoàng tử, tất nhiên không cần hành lễ với Tưởng Đan có phẩm cấp thấp hơn. Động tác vốn rất tự nhiên, thế nhưng toát ra từ Tuyên Phái, lại tựa như mang theo sự khinh miệt, hồ như không đặt đối phương vào mắt.
Thần sắc Tưởng Đan không đổi, vẫn cười dịu dàng nhiệt tình, nói: "Chắc hẳn Thập Tam điện hạ vừa đi ra từ thư phòng của bệ hạ nhỉ? Mấy ngày nay bệ hạ thường xuyên nhắc tới Thập Tam điện hạ với thần thiếp, điện hạ học vấn tốt, lúc bệ hạ nói về điện hạ, thái độ hết sức vui mừng." Vẻ mặt nàng ta chân thành, thường ngày không hề tỏ vẻ cao ngạo như Vương Liên Nhi hay Mục Tích Nhu, quả rất thân thiết, bây giờ ăn nói nhỏ nhẹ môi cười mỉm, tựa như thật lòng vui mừng cho Tuyên Phái.
Cố tình xưa nay Tuyên Phái ghét nhất là loại người này, cậu nhếch môi cười, hàm răng trắng sáng chỉnh tề, nụ cười xinh đẹp: "Tưởng Chiêu nghi thấu hiểu tâm tư phụ hoàng, hình như cũng biết rất rõ hành tung của bổn điện." Cậu như không thấy sắc mặt Tưởng Đan hơi biến, tựa vô tình nói: "Nếu phụ hoàng biết Tưởng Chiêu nghi quan tâm bổn điện như vậy, nghĩ hẳn cũng rất cảm động."
Tưởng Đan cười miễn cưỡng: "Điện hạ nói gì vậy, thiếp nào dám. . . ." Nếu lời này của Tuyên Phái truyền tới tai hoàng đế, không biết sẽ lại khơi lên sóng to gió lớn gì nữa. Giờ đây thế lực trong cung biến ảo khôn lường, các hoàng tử âm thầm tranh đấu. Hoàng đế vốn kiêng kỵ hậu cung can chính, nếu biết nàng ta thăm dò hành tung của hoàng đế và hoàng tử, thì hoàng đế sẽ nghĩ như thế nào, có cho rằng nàng ta có dị tâm hay không? Tưởng Đan hận Tuyên Phái đến nghiến răng, tên Thập Tam hoàng tử này căn bản là một con tiếu diện hồ, bình thường nhìn như nho nhã vô hại, tuổi còn nhỏ mà quỷ quyệt vô cùng, từng câu chữ nói ra đều đủ dồn người khác vào chỗ chết, thật sự rất cay độc.
Một hoàng tử như vậy, nếu có thể tạo được quan hệ, ngày sau nói không chừng sẽ mưu cầu được tiền đồ tốt, đáng tiếc, Tưởng Đan ôm hận, Tuyên Phái cứ cố tình rất thân mật với con tiện nhân Tưởng Nguyễn kia! Mặc dù trông có vẻ hai người không hề qua lại gì, nhưng lúc Tưởng Nguyễn bị đỗ oan giết Hòa Di quận chúa đích, Tuyên Phái đã giúp không ít. Mỗi lần Tuyên Phái tới chỗ Ý Đức Thái, gặp Tưởng Nguyễn cũng sẽ nói mấy câu, thái độ khác biệt hoàn toàn so với khi đối mặt với nàng ta. Xưa nay Tưởng Đan giỏi quan sát mối quan hệ của người khác, không hiểu sao Tưởng Nguyễn lại được lòng Tuyên Phái, rõ ràng là tỷ đệ không có quan hệ máu mũ, cảm tình lại tốt đến thế, làm người ta hận đến cắn răng nghiến lợi.
Ví như hiện tại, Tưởng Đan tin chắc, Tuyên Phái cố ý giẫm đạp lên sự lấy lòng của nàng ta, nhất định vì có liên quan với Tưởng Nguyễn. Nàng ta hít sâu một hơi, đè nén sự đố kỵ và giận dữ trong lòng, rồi nói: "Hẳn điện hạ còn có chuyện khác, thần thiếp không quấy rầy thêm nữa."
"Tưởng Chiêu nghi quả nhiên thân thiện, khó trách được phụ hoàng yêu thích." Tuyên Phái ý vị sâu xa nhìn nàng ta một cái: "Chẳng qua quá mức thân thiện, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì đâu."
Bỏ lại một câu như vậy, Tuyên Phái không thèm nhìn Tưởng Đan, đi ngang qua Tưởng Đan. Tưởng Đan không dám ở lại, nàng ta luôn cảm thấy ánh mắt của Tuyên Phái rất quen, giống y Tưởng Nguyễn, mỗi khi bị cặp mắt kia nhìn vào, thì cứ giống như mọi điều giấu trong lòng đều bị đối phương nhìn thấu vậy. Mà mọi thứ bản thân làm chỉ là kẻ điên nhảy múa, trừ thêm trò cười, thì chẳng làm được trò trống gì.
Nàng ta cắm đầu đi về phía trước, dưới sự vội vàng, lại đụng thẳng vào người khác, thái giám theo hầu người kia giận dữ quát: "Kẻ nào không có mắt? Đụng phải Ngũ điện hạ!"
Tưởng Đan ngẩn ra, ngẩng đầu lên, quả nhiên, nam tử trước mặt chính là Tuyên Hoa. Coi bộ cũng nhận ra nàng ta, cười xòa nói: "Thì ra là Chiêu Nghi nương nương."
Gần đây Tuyên Hoa rất có phép tắc, đã lâu không làm ra động tĩnh gì, từ biểu hiện của Tuyên Ly, nghĩ hẳn Tuyên Hoa cũng nghẹn đến phát điên rồi. Tưởng Đan suy nghĩ không ngừng, nghĩ đến Tuyên Phái vừa khiến mình sợ hãi, và bên phía Tưởng Nguyễn chậm chạp không có động tác, tim đập nhanh, bỗng dưng sinh ra một ý niệm, không đợi Tuyên Hoa mở miệng, nàng ta đã mỉm cười, tỏ vẻ dịu dàng trước Tuyên Hoa: "Ngũ điện hạ."
Tuyên Hoa biết hiện tại Tưởng Đan được sủng ái, nên không làm khó nàng ta, nói: "Tưởng Chiêu nghi."