Cẩm Nhị không hề liếc mắt nhìn nàng ta, chỉ đi tới bên cạnh Trần Hỉ, lấy một thứ từ trong tay áo ra đưa cho gã, có người cách gần, nhìn thấy rõ ràng, bất ngờ vậy mà là một tờ hôn thư. Cẩm Nhị quay đầu, từ trên cao nhìn xuống Liêu Mộng đang ngã ngồi dưới đất: "Nếu cô đã sớm có hôn ước, canh thiếp cũng đã trao đổi, trưởng bối trong nhà đồng ý, hôn ước năm xưa với ta coi như không tính. Huống chi cô. . ." Hắn không nói hết, nhưng có ý gì không cần nói cũng biết, một nữ nhân không còn trong trắng, nào còn tư cách làm phu nhân của người khác.
Những người vốn đứng về phía Liêu Mộng, có hảo cảm với Liêu Mộng giờ đây ánh mắt nhìn nàng ta đã khác hẳn. Một người bị hại, một cô gái yếu đuối hóa ra lại là nữ nhân phóng đãng trời sinh, không biết liêm sỉ. Nghĩ mới hiểu có lẽ nha hoàn bên cạnh Cẩm Nhị cũng bị oan, quả nhiên biết người biết mặt khó biết lòng.
Sau khi Cẩm Nhị giao hôn thư cho Trần Hỉ, nhấc chân muốn đi, Liêu Mộng không cam lòng ôm lấy một chân hắn, nàng ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người đêm đó biến thành Trần Hỉ. Nhưng nàng ta có thể khẳng định, tất cả mọi việc điều nằm trong lòng bàn tay Cẩm Nhị, những ngày qua, nàng ta tính kế Cẩm Nhị, nhưng một nam nhân phong lưu tuấn tú như Cẩm Nhị, sao người khác có thể không thích, tất nhiên cất chứa mấy phần thật lòng. Nay sự thật lòng bị chà đạp không đáng một xu, Liêu Mộng không cam lòng, nàng ta đau đớn hỏi: "Tại sao ngươi phải làm như vậy?"
Chẳng lẽ hắn đối với mình một chút tình ý cũng không có sao? Những ngày đó, người này dịu dàng ân cần, hài hước chu đáo, hai người họ chung đụng vô cùng vui vẻ, nhưng nay hóa ra, chỉ là một vở kịch thôi ư? Nàng ta không tin, nàng ta muốn hỏi ra nguyên nhân.
Cẩm Nhị nghe vậy, quay đầu nhìn nàng ta, ánh mắt kia lạnh đến mức khiến Liêu Mộng cảm thấy cả người phát rét, ngay sau đó, nam nhân khom người, cúi xuống bên tai nàng ta thấp giọng nói: "Có lẽ hẳn là. . . . Bởi vì nàng ấy."
Nàng ấy? Liêu Mộng nháy mắt sợ run, ngay sau đó hiểu ra, hắn nói nàng ấy, là chỉ Lộ Châu, hắn. . . . Là vì Lộ Châu, tất cả mọi thứ, chỉ là hắn gặp tràng diễn trò thôi ư?
Giọng điệu của nam nhân ấy không còn ôn hòa như xưa, mang theo sự âm u lẫm liệt, gần như uy hiếp truyền vào tai nàng ta: "Tự bảo vệ bản thân, thủ đoạn đầy rẫy, việc ấy không sai, thế nhưng cô không nên dùng những thủ đoạn này lên người nàng ấy."
Liêu Mộng nhắm hai mắt, nàng ta xuất thân danh môn, dù nay gia đạo sa sút, nhưng nói sao vẫn là tiểu thư nhà đàng hoàng, ấy vậy mà ngay cả một đứa nha hoàn cũng không sánh bằng, mà Cẩm Nhị, nhìn dịu dàng lưu luyến, hóa ra chỉ là trăng trong gương hoa trong nước, hắn ngụy trang tốt như vậy, nàng ta lại tưởng rằng mình là hoàng tước ở phía sau, nực cười đến cỡ nào.
"Ngươi. . . Có từng động lòng với ta chăng?" Liêu Mộng chật vật hỏi ra câu sau cùng.
"Không có." Câu trả lời trong dự liệu, nam nhân ấy cũng tàn khốc như chính thần sắc của hắn vậy, xoay người bước nhanh rời đi, chưa từng quay đầu lại. Trần Hỉ mừng rỡ, một tay kéo Liêu Mộng, mặt làm ra vẻ thâm tình: "Mộng nhi, không sao cả, ta vẫn sẽ không bỏ rơi nàng, đi, chúng ta về nhà."
Liêu Mộng vùng vẫy hai cái, nhưng không thể thoát khỏi tay Trần Hỉ, Chu ma ma chưa tỉnh lại, nàng ta đơn độc một mình, người xung quanh nhìn nàng ta như nhìn ôn dịch, không một ai ra tay tương trợ——trong mắt bọn họ, Liêu Mộng đã là một người thanh danh hư thối.
Dưới tình cảnh ấy, Trần Hỉ không tốn chút sức kéo Liêu Mộng đi, mãi đến cuối cùng, gần như là lôi, đẩy nàng ta vào một căn phòng chật hẹp. Vừa vào trong, sắc mặt Trần Hỉ lập tức thay đổi, chẳng còn chút thâm tình nào, không nói không rằng tát Liêu Mộng một cái, nói: "Tiện nhân!”
Liêu Mộng bị Trần Hỉ tát mạnh, nhưng chỉ mờ mịt bịn mặt, giờ phút này nàng ta đã vô cùng tuyệt vọng, gần như không thấy được đường sống. Hôn thư có, mà trong trắng của bản thân cũng đã cho Trần Hỉ, dù trong tay nắm gia sản lớn, đời này cũng chỉ có một kết cục mà thôi. Trần Hỉ này thù dai, mình vứt bỏ gã chạy trốn đến kinh thành, còn ý đồ leo lên Cẩm Nhị, đây đối với Trần Hỉ là sự phản bội không thể tha thứ, gã nhất định sẽ đối xử với mình càng tệ hơn.
Liêu Mộng nghĩ quả nhiên không sai, sau khi Trần Hỉ tát nàng ta, đột nhiên nở nụ cười lạnh: "Kỹ nữ thúi, thèm nam nhân như thế, bây giờ ông đây sẽ khiến ngươi sung sướng!" Gã lột áo ngoài của Liêu Mộng ra rồi nhào tới. Tiếng vang kịch liệt phát ra, Trần Hỉ xuống tay mang theo sự căm hận, không có một chút dịu dàng, sự xâm nhập mạnh bạo như bão tố khiến Liêu Mộng đau đớn không thôi, nàng ta cắn chặt răng, không để bản thân phát ra tiếng khóc, nhưng lệ từ khóe mắt theo gò má từ từ chảy ra.
Trần Hỉ sẽ đưa nàng ta trở về Định Tây, đời này chỉ có thể đi theo Trần Hỉ, mà nay Trần Hỉ đã có ngăn cách với nàng ta, ngày sau tất nhiên sẽ không tốt, cữu cữu cữu mẫu sẽ cuỗm hết gia sản Liêu gia, đến cuối cùng, nàng ta vẫn không lấy được gì cả, mọi thứ trở về vạch xuất phát, không, thậm chí ngay cả vạch xuất phát cũng không bằng. Ít nhất cuộc sống lúc trước vẫn còn chút bảo đảm, mà bây giờ, chỉ còn tuyệt vọng cùng cực.
Trên đường phố rộn ràng, Cẩm Tam và Cẩm Nhị sóng vai đi về phía trước, Cẩm Tam nhìn Cẩm Nhị nói: "Ra tay thật độc ác, không phải ngươi đối với nữ nhân luôn rất thương tiếc à?"
Cẩm Nhị trước nay theo đuổi tác phong ‘quân tử giữ rừng hoa’, lúc đối diện với nữ nhân, luôn chừa đường sống, nhưng đường sống ấy vẫn phải nằm trong phạm vi hắn có thể tiếp thu, ví dụ nếu đi giết một nữ nhân, hắn sẽ cố hết sức khiến nữ nhân đó trước khi chết không phải chịu nhiều hành hạ, chết nhanh một chút. Trời sinh Cẩm y vệ đã hờ hững và tàn khốc trước sinh mạng, dù tính cách có ra sao, điểm này tuyệt đối sẽ không thay đổi. Tiêu Thiều đã thuần thục, ngày thường Cẩm Nhị nhìn hi hi ha ha, nhưng nguyên tắc này vẫn không thay đổi.
Chẳng qua lần này, thủ đoạn của hắn đối với nữ nhân kia, thật sự hơi tàn khốc. Trần Hỉ do hắn gọi tới, ngay khi Liêu Mộng có ý tiếp cận hắn, Cẩm Nhị đã ý thức được điều không đúng, đích thân điều tra, sai người đến Định Tây bắt tay điều tra chuyện của Liêu Mộng. Cẩm y vệ làm việc nhanh nhẹn, rất nhanh đã tra được tin tức của Liêu Mộng, hiển nhiên Trần Hỉ cũng xuất hiện trong tầm mắt Cẩm Nhị. Hắn cho người đưa Trần Hỉ tới, mê hương đêm đó Liêu Mộng đốt thật sự có công hiệu khiến người khác mất đi sự tỉnh táo, nhưng nàng ta đã đánh giá thấp Cẩm Nhị, huống chi Hạ Thanh vẫn còn ở kinh thành. Liêu Mộng đoán không sai, đêm hôm đó, xác thật là Trần Hỉ cùng Liêu Mộng điên đảo loan phượng.
Cẩm Nhị không cảm thấy có gì không ổn, trong lòng cũng không có áy náy gì, nếu nói áy náy, hắn chỉ áy náy với một mình Lộ Châu, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào mới được.
Cẩm Tam nhìn thấu tâm tư hắn, thở dài nói: "Ngươi cứ giải thích cặn kẽ, Lộ Châu không phải người không biết phải trái, lần này ngươi vì cả vương phủ, đồng thời cũng vì lo lắng an nguy của cô ấy, chắc hẳn cô ấy sẽ tha thứ cho ngươi thôi." Thoáng do dự, Cẩm Tam lại nói: "Thế nhưng việc lừa dối đối với một cô gái mà nói là chuyện không thể dễ dàng tha thứ, bởi vậy tốt nhất ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng."
Đạo lý này nào cần chờ Cẩm Tam nói, Cẩm Nhị đã sớm biết rồi. Dầu gì hắn cùng làm nhiệm vụ nhiều năm ở thanh lâu, hiển nhiên hiểu nữ nhân. Sở dĩ Liêu Mộng thua trong tay Cẩm Nhị, vì đánh giá thấp năng lực của Cẩm Nhị trong chuyện gió trăng. Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, Cẩm Nhị cũng không muốn lừa dối Lộ Châu. Nhưng sự việc trọng đại, Cẩm y vệ thi hành nhiệm vụ, dù người thân cận nhất cũng không thể biết. Nhiều năm qua, Cẩm y vệ kiên trì giữ vững sự nghiêm cẩn, có lúc chỉ cần nhất thời sơ xuất, đều phải trả giá bằng máu. Cẩm Nhị không nói cho Lộ Châu biết, tất nhiên cũng vì trách nhiệm của Cẩm y vệ. Thế nhưng tổn thương người ấy, khiến lòng hắn khó chịu chưa từng có. Ngày đó đánh Lộ Châu, hắn trằn trọc trở mình, sau khi cãi vã với Lộ Châu lòng đầy nặng nề, nên dẫn đến sự do dự và sắc mặt khó coi, tất cả đều không phải giả, nào ngờ chó ngáp phải ruồi lừa được Liêu Mộng.
Nghĩ phải giải thích với Lộ Châu thế nào, Cẩm Nhị lại nhức đầu.
Trong phủ Cẩm Anh vương, sớm đã có người truyền tin về, dĩ nhiên Liên Kiều vỗ tay khoái trá, cười nói: "Quả nhiên ác nhân tự có ác nhân trị, Liêu Mộng còn nói bản thân là tiểu thư đại hộ, thế mà sử dụng thủ đoạn hạ cấp như vậy. Chiêu lấy thân đánh đổi chỉ có di nương thông phòng mới làm thôi, có tiểu thư chưa xuất giá nào lại dám làm ra chuyện như vậy, chặc chặc, cười chết người. Thế cũng tốt, cuối cùng cũng xé được tấm mặt nạ của nàng ta xuống, để người người thấy rõ mặt thật, thật hả giận!"
Tưởng Nguyễn không nói gì, nhìn Lộ Châu đang cuối đầu ngẩng người. Chuyện đến nước này, không có gì cần giấu giếm Lộ Châu nữa, Tưởng Nguyễn kể rõ ngọn nguồn mọi chuyện cho Lộ Châu. Muốn giải quyết thế nào là chuyện của Lộ Châu và Cẩm Nhị, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ mờ mịt của Lộ Châu, Tưởng Nguyễn bất giác cảm thấy đau đầu.
Nàng nói: "Lộ Châu, chuyện này em thấy thế nào?"
Lộ Châu không ngờ Tưởng Nguyễn đột nhiên hỏi mình, khẽ sửng sốt, miệng không nói ra lời. Liên Kiều cũng ngừng miệng, nhìn Lộ Châu, đúng vậy, nay chân tướng rõ ràng, Cẩm Nhị và Liêu Mộng không hề xảy ra chuyện gì. Tất cả chỉ là một vở kịch đối phó người Nam Cương thôi, vậy Lộ Châu cũng không còn lý nào hận Cẩm Nhị nữa, nay Lộ Châu sẽ lựa chọn ra sao?
"Ta, ta không biết. . . ." Lộ Châu lẩm bẩm nói. Tin tức này quá kinh hãi đối với cô, cô không ngờ tất cả chỉ là một trò lừa bịp, thế thì những hành động tổn thương ấy đều là giả. Trong chớp nhoáng, cô cũng không biết phải làm sao cho đúng, cũng không biết nên đối diện với Cẩm Nhị thế nào, không thể làm gì khác hơn ngoài theo bản năng nói ra lời trong lòng.
Tưởng Nguyễn thở dài, chuyện này không thể nóng lòng, hẳn Lộ Châu cần ít ngày để bình tâm. Đang nghĩ, chợt nhìn thấy Dạ Phong vội vàng đi vào, nói: "Thiếu phu nhân!"