Đích Nữ Họa Phi ( Dịch Full )

Chương 403 - Chương 403 - Ý Định Của Hoàng Đế (1)

Chương 403 - Ý định của hoàng đế (1)
Chương 403 - Ý định của hoàng đế (1)

Lâm quản gia nói xong, Tưởng Nguyễn không biểu hiện gì, Liên Kiều và Lộ Châu đứng sau lưng đều kinh ngạc, trong mắt hai người, Lâm quản gia chỉ là một ông cụ hơi điên điên, không ngờ có thể bắt được trọng điểm trong vấn đề này, không biết tại sao, khiến người khác cảm thấy rất bất đồng với ngày xưa.

Tưởng Nguyễn không hề bất ngờ, Thám hoa lang phong độ thanh thoát năm xưa, nguyện thoái lui ngay lúc bản thân đang phong quang nhất, lại có quyết tâm và sức chịu đựng, bản thân chính là một người đại trí tuệ. Chẳng qua Tưởng Nguyễn cũng đã nhìn ra, lúc Lâm quản gia nghe tin Lý công công chết, cảm xúc trong mắt chập chờn, gần như không che giấu được. Hiển nhiên, ông và Lý công công hẳn có quan hệ sâu xa gì đó, nhưng ai trên đời cũng có bí mật của riêng mình, cần gì phải tìm tòi nghiên cứu? Phân tích của Lâm quản gia cùng nàng không hẹn mà hợp, càng khiến nàng khẳng định suy nghĩ của mình hơn.

"Ông nói không sai, có thể ám toán Lý công công, tất nhiên là người cực thân cận, thậm chí có thể đã ẩn núp bên cạnh Lý công công rất nhiều năm. Nay ra tay, Hoàng thượng bệnh nặng là một trong những nguyên nhân, càng quan trọng hơn, có lẽ đây là một tín hiệu." Tưởng Nguyễn nói.

"Tín hiệu?" Lâm quản gia nhíu mày, hỏi: "Thiếu phu nhân cảm thấy bọn chúng muốn động thủ?" Lão Lâm hiện tại, trang nghiêm cùng Tưởng Nguyễn thương lượng đối sách kế tiếp, nào sót lại dáng vẻ không đáng tin ngày thường.

"Không phải động thủ, Lý công công chết đột ngột, ta cho rằng cái chết của ông ấy quá bất ngờ, lúc này đẩy ông ấy vào chỗ chết, tất nhiên có nguyên nhân đặc biệt. Nếu ra tay, không nhất thiết phải xuống tay từ một tổng quản, cho nên Lý công công chết, nhất định bởi vì ông ấy tự thân đưa tới. Ông ấy đã sơ xuất trong việc nào đó, cuối cùng hại chết chính mình." Tưởng Nguyễn trầm ngâm nói.

Lâm quản gia trầm ngâm, cảm thấy Tưởng Nguyễn nói rất có lý, nhìn nàng, nói: "Nhưng Thiếu phu nhân, ông ấy đã có sơ suất gì? Mà sơ suất ấy nghiêm trọng đến mức nào lại khiến ông ấy phải mất mạng?"

Tưởng Nguyễn cười khẽ: “Hiện nay việc cấp bách nhất trong cung là gì?"

"Là. . . Là bệ hạ bệnh nặng." Lâm quản gia đáp.

"Như vậy, Lý công công sơ suất ở đây. Ông ấy là Đại tổng quản, gắn chặt với bệ hạ, nên sở dĩ ông ấy mất mạng, nguyên nhân lớn nhất cũng vì Hoàng thượng. Mà giá trị lớn nhất của một tổng quản nằm ở đâu, ở chỗ ông ấy chính là người thân cận với hoàng đế nhất, có thể biết được rất nhiều bí mật của hoàng thượng. Cứ thế, chuyện rất đơn giản. Lý công công biết quyết định nào đó của hoàng thượng, mà quyết định này trong lúc vô tình bị người biết, sau đó, ông ấy bị giết."

Lâm quản gia nghe mà lòng không khỏi thán phục, chỉ dựa vào cái chết của Lý công công Tưởng Nguyễn đã có thể suy luận ra nhiều chuyện như vậy, ông chợt thất thần, phủ Cẩm Anh vương có một Thiếu phu nhân như vậy, hẳn đến cả Thái tử Hồng Hi và lão Cẩm Anh Vương cũng không ngờ được. Hiện nay thế cục hỗn loạn, Tưởng Nguyễn vẫn có thể lạnh nhạt phân tích, tĩnh táo chỉ ra điểm khả nghi, bầu không khí hốt hoảng trong khoảng gần đây lúc này như tan thành mây khói, trong lòng Lâm quản gia đột nhiên sinh ra một luồng dũng khí.

Ông nương theo suy tính của Tưởng Nguyễn, nói: "Suy luận của Thiếu phu nhân quả thật rất có khả năng, nhưng quyết định gì của hoàng thượng lại đưa Lý công công vào chỗ chết? Khiến kẻ đó bất chấp ra tay diệt trừ Lý công công, để lại trăm chỗ sơ hở trên thi thể Lý công công. Trên thực tế, hắn hoàn toàn có thể làm càng tinh vi hơn, nhìn tình hình, trông có vẻ như không có tâm tình để ý nhiều như vậy."

"Có thể khiến kẻ đó ra tay ngoan độc như thế, tất nhiên là giang sơn đại sự, cuộc chiến đoạt đích ở ngay trước mắt, bệ hạ ngã xuống nhưng vẫn chưa lập Thái tử, vị trí Thái tử trống không, trong lòng bách quan mỗi vị đều có suy đoán về thương thế của bệ hạ. Nếu lúc này bệ hạ có ý nguyện lập một vị thành tân thái tử, một vị khác tất nhiên sẽ lòng như lửa đốt. Có lẽ Lâm công công đã tiết lộ ý đồ của bệ hạ, mà vị vô duyên với vị trí trữ quân đó, mới chó cùng đường quay lại cắn." Tưởng Nguyễn nói: "Hoàng đế nhất quyết sẽ không lập Tuyên Ly thành Thái tử, cho nên, người sau lưng chỉ có thể là Tuyên Ly."

Lâm quản gia muốn nói Thập Tam hoàng tử Tuyên Phái cũng có thể là người hạ sát thủ, nhìn thấy vẻ mặt Tưởng Nguyễn thì dừng lại, nét mặt Tưởng Nguyễn không có một chút do dự, từ giọng điệu thái độ, cho thấy nàng tin tưởng Tuyên Phái tuyệt đối. Lâm quản gia biết quan hệ giữa Tưởng Nguyễn và Tuyên Phái không tệ, nhưng kỳ lạ là, vì sao Tưởng Nguyễn nhìn như không để tâm đến bất kỳ ai lại tin tưởng Tuyên Phái như vậy, thật sự quá kỳ quái. Nhưng cái nhìn của Tưởng Nguyễn luôn rất chính xác, nhất là ở phương diện nhìn xa, gần như nói đâu trúng đó, Lâm quản gia không hoài nghi, ứng tiếng nói: "Vậy thì, vào thời khắc này, Bát hoàng tử sẽ thừa lúc thay đổi cục diện trước khi bệ hạ để lộ ý đồ. . . ."

"Hành thích vua, cải mệnh." Tưởng Nguyễn lạnh lùng nói.

Giết chết hoàng đế trước khi ông ta để lộ ý đồ, hoặc khiến ông ta không thể nào tiết lộ ra nữa, sau đó làm giả thánh chỉ, đây cũng là một thời cơ, trước mắt xem ra, đây chính là đường ra duy nhất của Tuyên Ly.

Lâm quản gia bị những lời Tưởng Nguyễn nói chấn kinh tại chỗ, nhất thời không biết nói gì, chuyện đoạt đích xưa nay gió tanh mưa máu, không có chuyện hoàn thành dưới tình huống hòa bình an vui. Nhưng nghe Tưởng Nguyễn nói vậy, đã cảm thấy làn gió hung ác đập vào mặt, có lẽ tương lai sắp tới đây, dòng nước ngầm trong kinh thành sẽ dậy sóng cuộn trào, từng bước kinh tâm.

Tưởng Nguyễn mỉm cười nói: "Tạm thời vẫn chưa hỏng bét đến mức ấy, Lâm quản gia, ông ra ngoài trước đi, ta còn có một số việc phải làm, đợi muộn chút, ta sẽ nói rõ việc này với Tiêu Thiều, chung quy phải có phương pháp ứng phó."

Lâm quản gia không nói gì, lặng lẽ lui xuống. Bây giờ phủ Cẩm Anh vương không còn do một mình Tiêu Thiều chống giữ nữa, phủ Cẩm Anh vương đã có Thiếu phu nhân, cứ giao cho họ đi, Lâm quản gia suy nghĩ.

Sau khi Lâm quản gia đi khỏi, Tưởng Nguyễn thu lại nụ cười, sắc mặt dần trở nên nặng nề, không hề thong dong như vừa rồi. Liên Kiều và Lộ Châu nhìn vậy, lòng lấy làm kinh hãi, Liên Kiều chần chờ hỏi: "Thiếu phu nhân. . . Có gì không ổn sao ạ?"

"Không ổn," Tưởng Nguyễn rủ mắt: "Tất nhiên không ổn."

Thiên Trúc thấy vậy, cũng hỏi: "Nếu kế hoạch của Bát hoàng tử đã bị nhìn thấu, chỉ cần không để hắn được như ý nguyện là được, sao Thiếu phu nhân lại lo lắng như vậy. Bát hoàng tử mặc dù ẩn nhẫn, nhưng có hơi tự cho rằng thông minh, không phải kẻ thông minh thật sự, Thiếu chủ vẫn chưa về, chuyện sẽ không tệ đến vậy đâu ạ." Trước kia khi Tưởng Nguyễn chưa phải Cẩm Anh Vương phi, đã dám đối lập với Tuyên Ly, đến tận nay, Thiên Trúc bọn họ cũng đã quen dáng vẻ bày mưu lập kế của Tưởng Nguyễn, thần sắc rầu rĩ như hiện tại xuất hiện ở Tưởng Nguyễn, khiến Thiên Trúc cũng cảm thấy bất an.

"Người thông minh nhất tất nhiên không phải Tuyên Ly," Tưởng Nguyễn cười lạnh, nụ cười rét buốt: "Hoàng đế mới là người thông minh nhất." Nàng không nói tiếp, mấy người Thiên Trúc trố mắt nhìn nhau, không biết nên ứng đối thế nào.

Ban đêm, lúc Tiêu Thiều về đã khuya, Tưởng Nguyễn ngồi trên giường dựa vào chăn lật sách, nhưng không tập trung, đến mức không nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Thiều. Hắn dừng lại, rồi đi thẳng đến trước mặt nàng, ngẫm nghĩ rồi đưa tay vỗ trán nàng, nói: "Sao còn đọc sách?"

“Chờ huynh về." Tưởng Nguyễn tiện tay ném sách qua một bên, Tiêu Thiều mới từ bên ngoài về, trên người còn mang theo khí lạnh ở bên ngoài, có hơi ẩm ướt, dưới ánh đèn gương mặt ấy tuấn mỹ vô cùng, cứ như tiên nhân lạnh lùng trong tranh vẽ cổ xưa vậy. Bất luận lúc nào, người này vẫn luôn rạng rỡ như vậy, dù hắn không thích phô trương, thần thái luôn lạnh lùng, cũng không thể cướp mất hào quang của hắn, tựa như chỉ cần đứng đó, sẽ bất giác hấp dẫn ánh mắt ánh mắt người khác.

Tưởng Nguyễn khẽ thở dài, Tiêu Thiều nhạy cảm nhận ra nàng không bình thường, không đi tắm ngay, mà ngồi xuống bên cạnh Tưởng Nguyễn, ân cần nói: " Sao vậy?"

"Huynh. . . ." Tưởng Nguyễn chần chờ, hỏi: "Muốn làm hoàng đế sao?"

Tiêu Thiều hơi ngẩn ra, không ngờ nàng đột ngột hỏi vậy, nhất thời có chút hoảng hốt, sau đó nhíu mi, hỏi: "Hôm nay nàng đã gặp ai?"

Tưởng Nguyễn thấy hắn như vậy, cười nói: "Người huynh lo âu hiện tại đang bệnh tật không dậy nổi, sao có thể đến gặp ta được. Huynh lo lắng quá rồi." Lần trước hoàng đế không mời mà tới, Tưởng Nguyễn đứng ở cửa nghe, vì thế mới biết bí mật của Tiêu Thiều. Tiêu Thiều khẩn trương như vậy, hiển nhiên vì nhớ lại chuyện lần trước. Tiêu Thiều nghe vậy, chân mày vẫn nhíu chặt, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm nàng, nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ tới vị trí kia."

"Nếu. . . Có người bức ép huynh, huynh sẽ làm thế nào?" Tưởng Nguyễn hỏi.

"Liên quan gì đến ta đâu?" Tiêu Thiều hỏi ngược lại. Giọng hắn dửng dưng, khí thế không thể phản kháng, có người bức ép, liên quan gì đến hắn đâu, chuyện trên đời, hắn thích thì làm, không thích thì không làm, xưa nay không ai có thể bức ép hắn.

Tưởng Nguyễn hít sâu một hơi, đột nhiên nói: "Hoàng thượng bất tỉnh nhân sự, Tuyên Ly động thủ, nói rõ một chuyện, hoàng đế có lòng lập trữ, có lẽ chuyện lập trữ đã sớm quyết định, Tuyên Ly nghe thấy chuyện này, nên mới chặt đứt đầu mối." Tưởng Nguyễn nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thiều: "Hẳn Tuyên Ly cho rằng đối phương là Phái nhi, nhưng huynh ta đều biết, không phải vậy, người ông ta muốn nhường vị trí này, trước nay luôn không phải con trai của mình."

Giông tố nổi lên, cuộc chiến đoạt đích ngay trước mắt, bao nhiêu đại thần lựa chọn phe phái, nhưng chỉ có Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều biết, người kia, hoàng đế căn bản không nghĩ giao giang sơn cho Tuyên Ly và Tuyên Phái, người ông ta muốn để ngồi lên vị trí này, vẫn luôn là Tiêu Thiều. Ông ta âm thầm chú ý Tiêu Thiều nhiều năm như vậy, bảo vệ hắn nhiều năm như vậy, có lẽ bởi vì áy náy, vì giang sơn này vốn thuộc về thái tử Hồng Hi, nhưng càng quan trọng hơn là, ông ta luôn coi Tiêu Thiều là trữ quân tương lai.

"Chí ta không ở chỗ này," Tiêu Thiều ôm nàng, có lẽ muốn xoa dịu nàng: "Ta sẽ không như ông ta mong muốn."

Bình Luận (0)
Comment