Lộ Châu lắc đầu: "Hiện tại ngươi không để ý, chung quy sau này ngào nào đó sẽ để ý. Ta không muốn ngươi ngày sau hối hận, thế thì hai người chẳng thể nhìn mặt nhau nữa. . ." Dù có là cô gái kiên cường thế nào, đối diện với nam nhân mình yêu mến, luôn hèn nhát và không tự tin, hy vọng mình có thể tốt hơn một chút, lại tốt hơn một chút, dùng dáng vẻ đẹp nhất xuất hiện trước mặt người thương. Chuyện này vốn dễ hiểu. Khi yêu sẽ luôn sợ hãi rụt rè, chính là đạo lý này.
"Ta sẽ không hối hận," Cẩm Nhị thu lại nụ cười, nhìn Lộ Châu nghiêm túc nói: "Ta biết bản thân mình không đáng tin, luôn chọc muội tức giận, lại thích bắt nạt muội. Nhưng Lộ Châu à, từ nhỏ đến lớn, muội là người đầu tiên ta thích, ta không biết nói thế nào, nhưng mỗi ngày nhìn muội tức giận, lúc bắt nạt muội, ta mới cảm thấy, muội mới chú ý tới ta, mới nói chuyện với ta." Hoa hoa công tử lăn lộn thanh lâu đại danh đỉnh đỉnh, đến một ngày gặp phải cô gái luôn khinh thường mình, càng khiến người khác cảm thấy sốt ruột hơn là hắn phát hiện mình thích cô nương này, thế nên chỉ có thể dùng những cách thức ngây thơ nhất để hấp dẫn sự chú ý của cô. Hắn nói: "Nhưng ta thích, chính là bản thân muội, không phải tướng mạo của muội. Tướng mạo luôn có một ngày sẽ già đi, dù xinh đẹp thế nào đi nữa, cũng không chống nổi thời gian. Càng đừng nói vết sẹo nằm ở sau lưng, dù nằm trên mặt muội, thì ở trong lòng ta muội vẫn là cô gái đẹp nhất. Về phần môn đăng hộ đối mà muội nói, hiện nay chúng ta quả thật không thích hợp? Bằng không, ta cầu một ân điển với chủ tử, thu ta làm nô tài của vương phủ nhé?"
Lộ Châu vốn nghe đoạn trước đang cảm thấy rất cảm động, đợi nghe đến đoạn sau, lại không nén nổi kinh ngạc. Lập tức ngẩng đầu lên nhìn Cẩm Nhị: "Ngươi điên rồi?" Đập vào mắt lại là nụ cười đểu của Cẩm Nhị, nhận ra hắn đang dọa mình, tức giận nói: "Ngươi lừa ta!"
"Cẩn thận!" Cẩm Nhị đỡ bả vai nàng: "Đừng để động đến vết thương, ta bôi thuốc cho muội, nếu muội muốn đánh ta, đợi một hồi lại đánh, chờ bôi thuốc xong, sau này mỗi ngày ta đều sẽ đến phòng muội để muội đánh đến sảng khoái."
Người này lại bắt đầu miệng lưỡi trơn tru rồi, chẳng qua lần này, Lộ Châu không tranh cãi với hắn, chỉ lặng lẽ xoay người lại, mặt hơi ửng đỏ, nhỏ giọng lầm bầm: "Đăng đồ tử." Chỉ là không thể nói ra lời từ chối.
Cẩm Nhị bởi vì sợ mất đi cô mà cảm thấy trong lòng sợ hãi, sao cô lại không? Giây phút sống chết trước mắt, từng hình ảnh quá khứ hiện lên, những ân oán và so đo, đột nhiên không còn quan trọng như vậy nữa. Bởi vì mất đi mới hiểu phải quý trọng, sinh mạng là một thứ rất đáng quý. Những chuyện vụn vặt kia, cứ thuận theo tự nhiên đi.
…
Trong cung, sắc mặt ai nấy nặng nề làm việc của mình, ngay cả tiểu thái giám ngày thường sáng sủa nhất vẻ mặt cũng âm thầm đau khổ, không dám thở mạnh, rất sợ bản thân bị xui xẻo.
Từ sau khi hoàng đế bị bệnh, mọi chuyện trong cung không thuận lợi, sóng gió liên tiếp, đầu tiên là Lý công công chết, bây giờ Cẩm Anh Vương phi cũng mất tích. Mặc dù Cẩm Anh Vương phi là người Tiêu gia, nhưng trước khi xuất giá cũng là quận chúa ngọc diệp của hoàng gia, lại là người Ý Đức Thái hậu yêu thương nhất, lần này Tưởng Nguyễn mất tích, người phủ tướng quân cứ cách dăm ba ngày sẽ đến thương lượng chuyện này với Ý Đức Thái hậu, Ý Đức Thái hậu cũng giận không kìm được, phái đội ngũ đuổi theo tra tung tích Tưởng Nguyễn, đáng tiếc đều không công mà về. Nghĩ đến đây, tiểu thái giám lại cảm thấy nhức đầu.
Đi về phía trước mấy bước, đúng lúc nhìn thấy Trần công công quơ phất trần phân phó căn dặn mấy thái giám làm việc, nhìn thấy người tới, hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Ngự thiện phòng nấu thuốc cho Tu Nghi nương nương." Tiểu thái giám trưng ra khuôn mặt vui vẻ, lấy lòng nói với Trần công công. Cho nên nói người gặp được thật sự có thể gặp không thể cầu, nửa tháng trước, vị Trần công công này vẫn là một tiểu thái giám như cậu ta thôi, ở trong cung không có địa vị nhất. Ăn nói vụng về tầm mắt vụng về, thường làm sai việc, nếu không phải sau lưng có Lý công công, không biết đã chết bao nhiêu lần. Kết quả Lý công công chết, tiểu Trần tử này mượn thế thăng thiên, bởi vì hiếu nghĩa đối với Lý công công người khác đều nhìn thấy, cuối cùng trực tiếp được Đổng Tu nghi đang quản sự hiện tại thăng thành Đại tổng quản. Ý Đức Thái hậu cũng không có dị nghị, nói không ghen tị là giả, nhưng trong lòng tiểu thái giám hiểu rõ, bây giờ bản thân không đắc tội nỗi người này, chỉ có thể lấy lòng. Ngẫm nghĩ rồi lại thầm thở dài, đều nói nhất triêu thiên nhất triêu thần, nay hoàng thượng bệnh nặng, Lý công công chết, đổi một Trần công công, không biết có phải trữ quân Đại Cẩm triều cũng sẽ đổi luôn hay không. . . .
Đang suy nghĩ, đã nghe giọng nói chói tai của Trần công công truyền tới: "Đi đi."
Tiểu thái giám vội vàng lau mồ hôi, xách đồ đi về phía tẩm điện của Đổng Tu nghi. Khi đến điện của Đổng Tu nghi, không nhìn thấy người, chỉ có mấy cung nữ. Tiểu thái giám cười hỏi: "Tỷ tỷ, Tu Nghi nương nương không có ở đây sao?"
"Nương nương đi ra ngoài." Cung nữ nhìn thấy giỏ đồ ăn trong tay tiểu thái giám, thuận tay nhận lấy: "Là thuốc đúng không, ta sẽ báo cáo lại với nương nương, ngươi về đi."
Tiểu thái giám nghe vậy thì có chút ấm ức, việc này cậu ta giành được từ tay người khác, tốn mất một cây cây trâm bạc, vì muốn lộ mặt trước mắt Đổng Tu nghi. Phải biết hiện nay người quản việc hậu cung là Đổng Tu nghi, nếu được Đổng Tu nghi nhìn với con mắt khác, không chừng sẽ có cơ hội leo lên. Thế nhưng tình hình hiện tại chắc chắn không thể. Tiểu thái giám thất vọng, nét mặt vẫn cười nhiệt tình, cùng cung nữ kia nói mấy câu nói, rồi mới đi khỏi.
Thời khắc này, Đổng Doanh Nhi đang có mặt ở một hành lang dài trong cung, bên cạnh chỉ có thiếp thân nha hoàn của nàng ta. Xưa không bằng nay, nàng ta được toàn quyền sắp xếp chuyện của hoàng đế, Mục Tích Nhu căn bản không quản việc, hậu cung nếu không có Ý Đức Thái hậu, nàng ta sẽ một tay che trời. Nàng ta ăn mặc hoa lệ, trang điểm tinh xảo, nhưng tâm tư không đặt ở hậu cung, mục đích của nàng ta chưa từng thay đổi. Nàng ta tới nơi này, chỉ vì chờ một người.
Chỉ chốc lát, một người đi tới từ đầu hành lang khác, người kia thần sắc vội vã, tới trước mắt, Đổng Doanh Nhi khẽ mỉm cười, lúc này mới nghênh đón, nói một tiếng: "Đã lâu không gặp, Tưởng tướng quân."
Người nọ thoáng khựng lại, dừng bước, nghi ngờ nhìn nàng ta một cái, như đang nhớ lại người này là ai, chính cái nhìn này, lập tức khiến lòng Đổng Doanh Nhi đau nhói, hóa ra, trong lòng người này, mình không là già cả, chưa từng để lại bất kỳ dấu ấn gì ư?
Nàng ta cắn môi, Tưởng Tín Chi như đã nhớ ra, gật đầu nói: “Đổng Tu Nghi.”
Giọng điệu khắc chế lễ độ, càng khiến lòng Đổng Doanh Nhi đau hơn. Nàng ta nhìn nam nhân trước mặt, người nam nhân mình ngày đêm mong nhớ. So với khi trước, hắn càng thêm trưởng thành anh tuấn, sự nho nhã và cương nghị hòa lẫn vào nhau, tạo thành một loại mị lực khác. So với hoàng đế, lão nam nhân tuổi đủ làm cha nàng ta, người này mang theo một loại mê lực và sức sống tuổi trẻ. Đổng Doanh Nhi phát hiện, dù cách đã lâu như vậy, khi gặp lại nam nhân này, nàng ta vẫn rung động như trước, trái tim vẫn đập loạn nhịp vì hắn.
"Ngươi còn nhớ ta không?" Nàng ta mỉm cười dè đặt nói: "Quan hệ của ta và Nguyễn muội muội rất tốt."
Tưởng Tín Chi có chút nghi ngờ, hắn không phải thiếu niên mới lớn cái gì cũng không hiểu, tất nhiên nhận ra ánh mắt Đổng Doanh Nhi nhìn mình có chút kỳ lạ, mà giờ khắc này Đổng Doanh Nhi nói vậy, khiến hắn cảm thấy phản cảm. Tưởng Nguyễn là hạng người gì Tưởng Tín Chi rất rõ ràng, mặc dù ngoài mặt nhìn lạnh lùng, trên thực tế đối đãi với người thật tâm với mình luôn rất nồng hậu. Lâm Tự Hương và Triệu Cẩn đều bạn của Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn cũng sẽ nhắc tới, có lúc sẽ âm thầm tối chỉ điểm một ít chuyện, nhưng đối với Đổng Doanh Nhi này, Tưởng Nguyễn không hề nói qua. Đối với quyết định của muội muội mình, Tưởng Tín Chi chưa từng hoài nghi, cho nên Đổng Doanh Nhi nói vậy, lập tức khiến hắn cảm thấy không thích. Huống chi đối với Đổng Doanh Nhi, hắn đích xác không có ấn tượng gì. Thế nên Tưởng Tín Chi nghe vậy… Chỉ lạnh nhạt nói: "À, là tại hạ trí nhớ kém."
Lòng Đổng Doanh Nhi đau xót, sao Tưởng Tín Chi có thể hời hợt nói ra những lời này, nói như thế, không phải đang thừa nhận căn bản không nhớ nổi nàng ta sao? Vì sao hắn phải khiến mình khó chịu như thế. Cảm xúc phứt tạp mãnh liệt trào dâng trong lòng Đổng Doanh Nhi, nàng ta biết hôm nay Tưởng Tín Chi vào cung thương lượng với Ý Đức Thái hậu về chuyện Tưởng Nguyễn bị bắt đi, nên cố ý đứng đây đợi hắn. Nàng ta muốn để Tưởng Tín Chi thấy mình, không còn xem nhẹ nàng ta như năm đó.
Thế nhưng hiện tại nàng ta đã là nương nương cao cao tại thượng, trong cung người người sợ hãi tôn kính, nhưng vì sao nam nhân này vẫn xem nhẹ nàng ta như thế? Tại sao? Là bởi vì. . . . Nữ nhân kia sao?
Đổng Doanh Nhi cố đè nén cảm xúc ác liệt, cố gắng để khiến biểu cảm của bản không trở nên dữ tợn, nàng ta nói: “Nghe nói Tưởng tướng quân… Muốn thành thân cùng tiểu thư Triệu gia?”