Đổng Doanh Nhi thấy vậy, khẽ mỉm cười, nói: "Hôm nay ta mời ngươi vào cung, không phải vì chuyện này, chỉ muốn bồi tội với ngươi thôi."
“Bồi tội?” Triệu Cẩn ngẩn người, nhìn nàng ta, nói: “Tội gì?”
"Ngày trước ngươi cảm thấy ta hời hợt với ngươi, thật ra không phải ảo giác của ngươi, là ta cố ý, ta thật sự cố ý hời hợt ngươi, bởi vì có một thời gian, ta rất ghét ngươi, ghen tị với ngươi, cho nên không muốn gặp lại ngươi, thấy ngươi sẽ khiến ta tức giận, khi đó ta suy nghĩ, nếu không có người bạn như ngươi thì tốt rồi. Cho nên thái độ của ta mới như vậy, hẳn đã tổn thương đến ngươi."
Triệu Cẩn nghe vậy, càng khó hiểu, không để tâm đến những ý khác trong lời Đổng Doanh Nhi nói, chỉ hỏi: "Tại sao ngươi ghét ta ghen tị với ta, ta đã làm sai chuyện gì?"
Trong mấy người họ, thái độ đối với Triệu Cẩn là hời hợt nhất, gần như không thèm che giấu, Triệu Cẩn cũng rất mờ mịt, nay nghe Đổng Doanh Nhi nói vậy, hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
"Hôn sự của ngươi và Tưởng tướng quân đã thành chưa? Khi nào uống rượu mừng?" Đổng Doanh Nhi cười, hỏi một vấn đề khác.
“Đầu xuân sang năm…” Triệu Cẩn ngượng ngùng: “Giờ bát tự vẫn chưa viết…”
“Gì mà chưa viết, ta đã nghe nói rồi, nếu hai người các ngươi đã bàn xong, tất nhiên sẽ không còn xa.” Đổng Doanh Nhi cười ranh mãnh: “Tưởng tướng quân rất tốt, tuổi trẻ đầy triển vọng, tiền đồ vô lượng, Nguyễn muội muội là tiểu cô của ngươi, cũng sẽ không để ngươi bị hắn bắt nạt. Huống hồ không có công công bà bà, gả qua rồi một mình ngươi làm chủ, cuộc sống chỉ càng ngày một tốt hơn.”
Triệu Cẩn bị Đổng Doanh Nhi nói đến ngượng ngùng, lại cảm thấy hai người nói chuyện thế này cứ như trở lại khoảng thời gian thiếu nữ không buồn không lo, bàn xem công tử nhà nào coi trọng tiểu thư nhà nào, thong dong đùa giỡn. Nàng cười nói: "Ngươi vẫn chưa nói lý do tại sao lại ghét ta?"
Đổng Doanh Nhi nhìn nàng, ánh mắt ấy khiến Triệu Cẩn cảm thấy khó hiểu, chỉ nghe nàng ta thở dài: "Nói ra không sợ ngươi chê cười, ban đầu ta, cũng tâm duyệt Tưởng tướng quân."
Chỉ một câu nói, tất cả vấn đề đều có câu trả lời. Triệu Cẩn sững sờ, trong đầu xuất hiện vài cảnh tượng, đan xen vào nhau, khiến đầu óc nàng thanh tĩnh. Lúc trước Tưởng Tín Chi vẫn chưa uy phong như hiện tại, vừa mới lộ diện trên triều đường, đã cứu nàng và Đổng Doanh Nhi ở cung yến, lúc ấy hình như Đổng Doanh Nhi cũng hơi thẹn thùng, nhìn qua có vẻ thích Tưởng Tín Chi. Nhưng khi đó Triệu Cẩn tâm tư thô, cho rằng Đổng Doanh Nhi chỉ là nhìn thấy một nam nhân ưu tú nên sinh lòng ngưỡng mộ thôi, cũng giống như sự nhiệt tình đối với Trạng Nguyên lang lúc trước vậy. Nhưng bây giờ nghe Đổng Doanh Nhi nói, khi đó, nàng ta thật lòng thích Tưởng Tín Chi ư?
Tỷ muội tốt cùng yêu một nam nhân, đối với bất kỳ mối quan hệ tốt nào đều là điểm công trí mạng. Triệu Cẩn chưa từng nghĩ chuyện như vậy sẽ xảy đến với mình, cho rằng Đổng Doanh Nhi chỉ chơi đùa như trẻ con thôi, vậy mà lại thật lòng. Đột nhiên nàng cảm thấy bản thân không có mặt mũi nào đối diện với Đổng Doanh Nhi, nên tức giận, vì Đổng Doanh Nhi chỉ vì chuyện ấy mà muốn làm người xa lạ với mình? Nên áy náy, thân là bạn tốt, lại chưa từng nhận ra được tâm tư của Đổng Doanh Nhi.
Đổng Doanh Nhi mỉm cười: "Ta biết hiện giờ ngươi đang nghĩ gì, dù ngươi cảm thấy ta không biết liêm sỉ cũng tốt, đồi phong bại tục cũng được, đều là chuyện đã qua. Lúc đầu khi vào cung ta không hề tình nguyện, cho nên không nhận mạng, thấy các ngươi sống tốt như vậy, sẽ ghen tị, nghĩ rằng trên đời vì sao chỉ có một mình ta bất hạnh. Thế nhưng bây giờ ta đã nhận mệnh, ông trời luôn công bằng, mạng ta đã sớm bị ông ấy nắm trong lòng bàn tay, cần gì phải giãy giụa? Ta nhận mạng, cũng từ bỏ tâm tư đối với Tưởng tướng quân, ngươi yên tâm, nay lòng ta như gương sáng, đều đã qua rồi."
Nàng ta nói thản nhiên lại mang theo mấy phần tang thương, khiến người khác không thể nào tức giận. Tâm trạng Triệu Cẩn vốn đang phức tạp không biết phải làm sao, nghe thế thì dần bình tĩnh lại. Chỉ nghe Đổng Doanh Nhi nhàn nhạt nói tiếp: "Hôm nay ta nói những lời này với ngươi, chỉ vì không muốn để lại tiếc nuối thôi, ai cũng phải đến lúc chết, nhưng ôm theo tiếc nuối mà chết lại không cam lòng. Trong cung ta không có bạn bè gì, trước kia ở nhà cũng chỉ có mấy người bạn là các ngươi. Ta không muốn ôm tiếc nuối. . . ." Dừng một chút, Đổng Doanh Nhi nói: "Lời ta vừa nói, ta không biết lúc nào mình sẽ về với cát bụi, trước lúc ấy, luôn hy vọng có thể giữ lại một chút kỷ niệm."
Triệu Cẩn nghe thế, lập tức nghĩ đến lời nàng ta nói khi trước, hỏi: "Có phải ngươi đã nghe được gì rồi không? Vì sao cứ mở miệng ngậm miệng là nói như thế? Đổng đại nhân không nghĩ được cách gì ư? Nghe giọng điệu của ngươi, cứ như thật sự không muốn sống nữa vậy."
"Cách ư?" Đổng Doanh Nhi cười, cười vô cùng khổ sở: "Ta đã nói rồi, đây là số mệnh của ta, còn có cách gì nữa chứ. Nửa đời của ta đều bị hủy hoại, tiếp theo phải làm thế nào? Dù giữ được mạng, mai danh ẩn tính, ngay cả nhà mình cũng không thể trở về, sống còn có ý nghĩa gì? Về phần cha ta, ban đầu ông ấy vì Đổng gia mà đẩy ta vào đây, làm việc phải làm tới cùng, chi bằng hy sinh ta để bảo toàn danh tiếng Đổng gia, ít nhất sẽ cho Đổng gia thêm một cái danh trung nghĩa."
"Ngươi như vậy là không đúng, ngươi sao có thể. . ." Triệu Cẩn còn định nói thêm, đã Đổng Doanh Nhi cắt ngang, nàng ta nói: "Triệu Cẩn, ngươi có thể tha thứ cho ta không?"
"Ta. . ." Người sắp chết, lời nói cũng thiện. Huống chi Triệu Cẩn cẩn thận nhớ lại, Đổng Doanh Nhi ngoại trừ đối xử lạnh nhạt với họ, cũng không làm chuyện gì khác thường. Mọi người cùng nhau lớn lên, nói tới Tưởng Tín Chi, Triệu Cẩn âm thầm cảm thấy đau đớn thay Đổng Doanh Nhi, thế nhưng duyên phận không thể cưỡng cầu, Đổng Doanh Nhi đi đến bước đường này, thật sự quá đáng thương. Nàng lấy lại bình tĩnh, nhìn Đổng Doanh Nhi nói: "Ta chưa từng trách ngươi, thích một người không có gì sai cả, không oán ngươi, ta vĩnh viễn là tỷ muội tốt của ngươi."
Đổng Doanh Nhi cười khẽ, kéo tay Triệu Cẩn, cười nói: "Ta biết, nhiều năm qua người dễ bị thuyết phục nhất chính là ngươi. Có thể hào phóng không so đo với ta chỉ sợ cũng chỉ có ngươi, nếu là người yêu của Tự Hương. . . ." Nàng ta cười tự giễu: "Có mang theo đồ vào cung không?"
Triệu Cẩn đang nghiêm túc nghe Đổng Doanh Nhi nói, nghe vậy liền đáp: "Có mang theo, ta nhờ ca ca trộm cho ta, huynh ấy còn không biết ta mang vật này vào cung đâu." Quê hương của Triệu Cẩn sản xuất nhiều nhân sâm trân quý. Dạo gần đây hoàng đế bệnh nặng, nhân sâm ngày càng hao hụt, thu thập khắp nơi cần một thời gian quá dài, nhà Triệu Cẩn có hai gốc nhân sâm tốt là chuyện ai cũng biết. Đổng Doanh Nhi hỏi Triệu Cẩn, có thể mang vào cung để nấu thuốc cho hoàng đế không. Triệu Cẩn đồng ý, cha nàng không quan tâm những chuyện này, chỉ cần nhờ ca ca nhà mình trộm ra là được, Triệu Cẩn chỉ nói tặng cho một người bạn có phu quân bị bệnh nặng, nên Nhị ca nàng cũng không nói gì nhiều.
"Đa tạ ngươi, " Đổng Doanh Nhi lại cười nói: "Mặc dù ngài ấy là hoàng đế, bình thường hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng ta cũng hy vọng ngài ấy sống lâu một chút, không vì gì khác, coi như vì chính ta. . ." Nàng ta nhìn Triệu Cẩn: "Cám ơn ngươi."
“Giữa ngươi và ta, không cần nói cảm ơn.” Triệu Cẩn hào khí đáp.
Hai người cười cười nói nói, dáng vẻ cứ như tỷ muội thân thiết chưa từng bị ngăn cách. Vừa nói đã nói đến khi sắc trời ngã tối. Bởi vì xe ngựa Triệu gia còn đợi bên ngoài, hoàng đế lại bệnh nặng, Đổng Doanh Nhi không thể giữ nàng lại, sai thiếp thân cung nữ đưa Triệu Cẩn xuất cung.
Đợi Triệu Cẩn đi khỏi, Doanh Thủy điện chỉ còn lại một mình Đổng Doanh Nhi. Nàng ta từ từ đi tới trước đóng quà Đổng Doanh Nhi để lại, đưa tay cầm lấy hộp gỗ tử đàn ở trong cùng. Chiếc hộp vô cùng tinh xảo, bên trên chạm trổ tùng già tiên hạc, ngụ ý kéo dài tuổi thọ. Vừa mở ra, một củ nhân sâm hoàn hảo hiện ra trước mắt, xít lại gần ngửi thử, thậm chí còn có thể ngửi được một mùi hương thoang thoảng.
Đây chính là nhân sâm của Triệu gia không sai, Triệu Cẩn không nói dối, quả thật nói được làm được. Thật ra nhân sâm không có tác dụng quá lớn, mặc dù trân quý, nhưng nhiều nhất chỉ có thể giúp giữ mạng, nếu muốn cải tử hồi sinh là không thể nào. Triệu gia cũng không hề coi hai củ nhân sâm này là trân bảo, nếu muốn, lấy một ít từ quê tới là được.
Đổng Doanh Nhi đưa tay ra, nhấc nhân sâm lên, trên mặt lộ ra nụ cười không dễ phát giác. Nàng ta lấy túi thơm bên hông xuống, lại lấy một chiếc hộp có khóa từ bàn trang điểm ra, cầm lấy một chai nước từ bên trong, đổ bột trong túi thơm vào chai, cẩn thận lắc đều, sau đó bỏ nhân sâm vào ngâm, qua thật lâu mới lấy ra ngoài.
Khi thu đồ, Đổng Doanh Nhi bỏ nhân sâm lại vào hộp, trở về ghế mềm, rút ngọc trâm trên đầu mình ra, cẩn thận chơi đùa, môi nở một nụ cười chế giễu.
Tình bằng hữu, số mệnh, đó là gì? Cái gọi là tình bằng hữu là sự phản bội chỉ biết bo bo giữ mình, mà số mệnh luôn nằm trong tay kẻ quyền cao chức trọng, thế đạo này luôn bất công vậy đấy, đã bất công như vậy, thế vì sao nàng ta còn phải tuân theo những quy luật đó? Tình cảm? Không bằng cỏ rác!