Chuyển ngữ + Chỉnh sửa: D
Chuyện hoàng đế băng hà quá kỳ lạ, mặc dù hoàng cung đã phong tỏa tin tức, tránh khiến cho bách tính khủng hoảng, nhưng triều đình nhiều văn võ bá quan như thế, bí mật này quá lớn, muốn gạt cũng không gạt được. Bách quan trong lòng biết rõ, chỉ không nói ra mà thôi.
Tề Phong đứng trong viện, tay cầm chặn giấy, Mạc Thông tò mò hỏi: “Rốt cuộc Tuyên Ly muốn giở trò quỷ gì? Lao tâm khổ tứ, chỉ vì muốn hại một Triệu Cẩn thôi à?” Mạc Thông và Tiêu Thiều cùng phe, tất nhiên kẻ đối đầu với họ chính là người của Tuyên Ly. Cái chết của hoàng đế chắc chắn liên quan đến Tuyên Ly, đây là việc không thể nghi ngờ, vốn mọi người đều cho rằng, mục đích của Tuyên Ly là danh chính ngôn thuận khiến hoàng đế bệnh chết. Ai ngờ lại hạ độc, Tuyên Ly làm vậy, tất nhiên vì cố ý để lại đầu mối, thế nhưng mục đích hắn làm vậy chỉ vì muốn kéo Triệu Cẩn xuống vũng bùn thôi sao?
Nếu kéo luôn cả nhà Triệu Cẩn vào thì còn có thể hiểu, thế nhưng ngọn nguồn việc này xuất phát từ ân oán cá nhân của Triệu Cẩn và Đổng Doanh Nhi, như vậy, không liên quan gì đến việc mưu hại hoàng đế cả, chỉ là Triệu Cẩn muốn hại Đổng Doanh Nhi, đánh bậy đánh bạ lại hại hoàng đế uống phải thuốc độc thôi. Nếu chỉ vì kéo theo Triệu Cẩn, Tuyên Ly cần gì phải ra tay, huống hồ Tuyên Ly và Triệu Cẩn không có ân oán gì, xưa nay Tuyên Ly không phải kẻ nhiều chuyện, thế nên, mới khiến Mạc Thông cảm thấy khó hiểu.
“Không phải thế.” Tề Phong lắc đầu: “Xưa nay Tuyên Ly đều không làm chuyện vô ích, chỉ một Triệu Cẩn, hắn hà tất phải ra tay.”
“Vậy ý của Tứ ca là, phía sau vẫn còn hậu chiêu ư?” Mạc Thông nghe vậy hỏi.
“Tất nhiên là có.” Giọng Tề Phong trầm xuống: “Người nhà Triệu Cẩn rất bao che, nay Triệu Cẩn còn có hôn ước với Tưởng Tín Chi, châu chấu cùng một thuyền, bất kể thế nào, Tưởng Tín Chi muốn dứt ra khỏi đó là việc không dễ dàng. Quan trọng nhất là, mục đích của chúng, không phải chỉ có một.”
"Thập Tam điện hạ?" Mạc Thông nghĩ ra, ai cũng biết quan hệ giữa Tưởng Nguyễn và Tuyên Phái tốt, Tưởng Tín Chi và Tưởng Nguyễn là huynh muội ruột thịt, tất nhiên cùng chung kẻ thù. Nếu Tưởng Tín Chi có thể thay thế Tưởng Nguyễn, đại biểu rằng Tưởng Tín Chi và Tuyên Phái đã kết thành đồng minh. Chỉ cần kéo Tưởng Tín Chi xuống nước, tất nhiên sẽ khiến Tuyên Phái không thể an toàn lui thân.
"Thì ra là vậy!" Mạc Thông bừng tỉnh hiểu ra, vội thốt lên: "Tuyên Ly xảo trá vô cùng, có lẽ việc này cũng đều nằm trong kế hoạch của hắn, nếu thật sự như thế, hẳn đã chuẩn bị hậu chiêu hết rồi, Tứ ca, chắc huynh và Tam ca đã có phương pháp ứng đối rồi, nói ra cho ta nghe với?" Mạc Thông rất tin tưởng Tiêu Thiều và Tề Phong, Tề Phong đứng sau quản Bách Trượng lầu, Tiêu Thiều phía trước dẫn dắt Cẩm y vệ, xưa nay phối hợp vô cùng ăn ý. Mặc dù lần này đổi thủ xáo trá, gần đây trên dưới Mạc gia bao gồm lão gia cũng mặt mày ủ dột, bản thân Mạc Thông lại không hề lo lắng. Trời sập xuống còn có mấy sư huynh đệ chống cho, tóm lại sẽ không xảy ra chuyện.
Tề Phong nhìn Mạc Thông, cười nói: "Không nói cho ngươi."
Mạc Thông nổi giận: "Tứ ca, dầu gì chúng ta cũng có tình nghĩa đồng môn. . . ."
"Ngươi ở trong triều cứ an phận là được, thuận tiện trấn an lão gia tử nhà ngươi, chớ bị tình thế trên triều làm cho hoa mất, trung lập dĩ nhiên tốt, nhưng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Bát hoàng tử và Thập Tam hoàng tử, phần thắng của ai lớn hơn, không cần ta nói ngươi cũng biết. Có tâm tư đúng đây nói chuyện với ta, không bằng về khuyên nhủ lão gia tử nhà các ngươi. Dù sao ngươi cũng là người Mạc gia, đừng suốt ngày bỏ mặc không quan tâm chuyện trong phủ." Tề Phong dạy dỗ Mạc Thông.
Mặc dù Mạc Thông thông minh, nhưng có lẽ vì tuổi còn nhỏ, lại nhập môn trễ, tính tình ham chơi, cứ như đứa bé vậy, ghét nhất là bị người khác giảng đạo. Nghe Tề Phong nói thế lập tức cảm thấy nhứt đầu, vội nói: "Dừng lại dừng lại, Tứ ca huynh đừng nói nữa, ta không hỏi là được chứ gì?" Rồi nhìn ra ngoài, mấy hôm gần đây Tiêu Thiều bận rộn bôn ba, không có mặt trong phủ, tới mấy lần đều không gặp được người, Mạc Thông nói: "Có phải Tam ca vẫn đang bận tâm chuyện của Tam tẩu hay không? Không có chút tin tức nào cả sao?"
Tề Phong nghe vậy trong mắt thoáng qua vẻ buồn bả, hồi lâu mới lắc đầu nói: "Không có." Lúc đầu kế hoạch này Tưởng Nguyễn cùng hắn quyết định, dù trong lòng hắn có không cam bao nhiêu, nhưng cũng biết đấy là cách tốt nhất, sau đó vì không bứt dây động rừng, chỉ để Cẩm y vệ lặng lẽ điều tra. Tuy nhiên đến tận hiện tại vẫn không tìm ra được người. Lòng Tề Phong lo âu. Nhưng hắn biết, e rằng Tiêu Thiều còn lo lắng hơn mình nhiều, việc đã đến nước này, chỉ có tiếp tục kiên trì. Mong rằng hoàng đế băng hà là một mồi dẫn, khiến động tác của Tuyên Ly nhanh chút, như vậy, kế hoạch mới có thể tiến hành thuận lợi.
…
Trong địa lao, Triệu Cẩn nhìn Lâm Tự Hương tới thăm, lo lắng hỏi: "Rốt cuộc sao rồi?"
Sắc mặt Lâm Tự Hương khó coi: "Phụ thân ngươi bị đưa đến Hình bộ thẩm vấn, đây không phải chuyện đùa, vốn mọi việc liên quan đến hoàng thượng đều rất nhạy cảm, Triệu gia các ngươi xem như đã gặp phải chuyện lớn. Bây giờ Triệu phủ bị niêm phong, ta nhờ phụ thân xin Thái hậu nương nương, nhưng không có ích gì, thật xin lỗi, Triệu Cẩn." Lâm Tự Hương rất khó chịu, nàng rất muốn giúp Triệu Cẩn, nhưng phụ thân nàng chỉ là một trưởng sử có hư danh không có thực quyền, ngày thường động miệng lưỡi thôi, sao có thể ảnh hưởng đến quyết định của bề trên chứ.
Triệu Cẩn thấy vậy, trấn an nói: "Không liên quan đến ngươi, chuyện lần này quá lớn. Đúng rồi Tự Hương, phụ thân ta nói thế nào? Ngươi có nói cho phụ thân ta biết, đổ hết chuyện lần này lên đầu ta không?"
Triệu Cẩn đã thấy rõ, sự việc lần này do Đổng Doanh Nhi nhằm vào nàng mà ra, vậy chỉ cần nàng chết, mọi thứ sẽ êm đẹp. Bất kể ra sao đều không thể kéo Triệu gia vào. Nếu chỉ thừa nhận là vấn đề của mình nàng, vậy thì chỉ đơn giản là nàng muốn hại Đổng Doanh Nhi cuối cùng lại giết lầm hoàng đế mà thôi. Tối thiểu thì Triệu gia có thể an toàn rút lui, bảo toàn tánh mạng. Nhưng toàn bộ Triệu gia bị dính líu vào, sợ rằng toàn phủ trên dưới đều phải đeo tội danh mưu hại đương kim thiên tử.
Lâm Tự Hương trầm lặng hồi lâu, lắc đầu nói: "Phụ thân và hai ca ca ngươi đều yêu thương ngươi như thế, sao có thể để một mình ngươi gánh vác mọi chuyện, ngươi biết rõ ấy là việc không thể."
Thật ra chỉ cần hai vị thiếu gia Triệu gia và Triệu lão gia nói hoàn toàn không biết chuyện này, sẽ có thể thoát khỏi liên đới, dẫu sao nhìn chung Triệu gia chẳng hề có lý do gì để hại hoàng đế cả, hơn nữa cơ bản chuyện đó đã có chứng cứ xác thực rồi. Ai ngờ Triệu lão gia và hai thiếu gia Triệu gia đều là khúc xương cứng, từ nhỏ đã cưng chiều Triệu Cẩn, sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Chẳng những không chịu đẩy tất cả mọi chuyện lên đầu Triệu Cẩn, trái lại còn liều mạng kêu oan cho Triệu Cẩn. Nói Triệu Cẩn tuyệt sẽ không đem nhân sâm có độc vào cung, đồng thời sẽ không hại Đổng Doanh Nhi, việc này chắc chắn là có kẻ hãm hại, có kẻ âm mưu.
Vốn đang lúc nhạy cảm, kêu oan như thế càng phạm vào đại kỵ của Hình bộ, khiến tình thế càng thêm căng thẳng. Triệu Cẩn nghe vậy thì ngơ ngác, sau đó cười khổ: “Đều do ta gây phiền phức cho họ.”
Lâm Tự Hương cũng cảm thán: “Cùng thân là con gái, ít nhất phụ thân ngươi còn bảo vệ ngươi, lúc trước khi Nguyễn muội muội bị nhốt vào đại lao…” Lâm Tự Hương không nói tiếp, quan hệ giữa Tưởng Nguyễn và Tưởng Quyền luôn không tốt, gã nam nhân bạc bẽo ấy chỉ hận không thể bỏ đá xuống giếng, nói gì đến liều mạng bảo vệ. Cảnh ngộ giữa người với người khác nhau thế đấy, nhưng sự bảo vệ của Triệu gia hiện giờ, chưa chắc đã là chuyện tốt.
“Ngươi về đi thôi.” Triệu Cẩn mệt mỏi nói: “Để ta suy nghĩ một chút.”